Diệp Lâm Quân lại có suy xét riêng, anh tuyệt đối không thể bại lộ vào thời điểm mấu chốt này được.
Vì Phàn Thắng Nam nghênh ngang tới đây nên không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Chỉ cần lộ ra một chút manh mối thì có lẽ kế hoạch sẽ trở thành xe cát dã tràng.
Ngoài ra, nếu Phàn Thắng Nam có vấn đề.
Đây là mức độ nghiêm trọng của mệnh lệnh mang tính bảo mật cao nhất. Những điều này đều nằm trong phạm vi suy xét của
Diệp Lâm Quân, nên anh phải giả vờ không nhìn thấy những hành vi ngang ngược gần đây của Phàn Thắng Nam. “Anh cũng không có cách nào với cô ta cả, nhịn thêm đi.” Diệp Lâm Quân nói. Lúc này Diệp Lâm Quân thật sự tùy ý Phàn Thắng Nam dày vò.
Diệp Lâm Quân có suy xét riêng, nhưng thái độ này ở trong mắt Lý Từ Nhiệm lại biến thành bộ dạng khác rồi.
Có lệ!
Đây là Diệp Lâm Quân mà cô biết ư?
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ nghĩ cách xử lý. Nhưng bây giờ, Diệp Lâm Quân lại mắt nhắm mắt mở với Phàn Thắng Nam,.
Cô để ý đến thái độ của Diệp Lâm Quân, nhưng anh lại làm cô thất vọng rồi.
Chí Oánh ở một bên nhìn cũng khuyên bảo Diệp Lâm Quân, nhưng anh vẫn trả lời như vậy.
Không có cách nào cả, tùy ý Phàn Thắng Nam. “Mẹ, Lê Nguyên, anh cũng là bất đắc dĩ mà! Chủ yếu là anh không xác định được ý đồ của Phàn Thắng Nam.”
Kỳ thực Diệp Lâm Quân có một biện pháp, trực tiếp lấy thân phận Nhất Vũ Kiên Vương điều cô ta đi nơi khác. Nhưng nếu Phàn Thắng Nam có vấn đề thì sao? Chẳng phải tất cả sẽ bị lộ ư?
Cả nhà tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!
Vì vậy, trong thời gian này, anh phải xác định trước xem Phàn Thắng Nam có vấn đề hay không.
Hiện nay Tây Thiên Vương đã tra xét Phàn Thắng Nam rồi. Anh tin là chẳng mấy chốc sẽ có tin tức thôi.
Dần dần, quan hệ của người một nhà càng lúc càng xa lạ, đến bé Quân cũng không đi tìm Diệp Lâm Quân nữa.
Lý Từ Nhiệm thì càng khỏi phải nói, cuộc sống hàng ngày của cô đều chỉ có ba địa điểm nhất định. Ngày nào cũng chỉ vội vã chào hỏi Diệp Lâm Quân một câu, thậm chí chỉ nhìn một cái đã đi rồi.
Rốt cục có một ngày, Lý Từ Nhiệm nổi giận.
“Đã chữa một tháng mà không có một chút tiến triển nào! Được, anh không bảo cô ta đi thì tôi đi!”
Lý Từ Nhiệm thu thập hành lý, dẫn bé Quân rời đi.
Diệp Lâm Quân đã đoán trước được việc Lý Từ Nhiệm nổi giận, dù sao một tháng như vậy thì ai cũng không nhịn được.
Phàn Thắng Nam hoàn toàn không đếm xỉa đến việc này.
Cô ta kinh ngạc nói: “Tại sao lại như vậy? Tôi dùng phương thuốc cổ của môn phiệt Bắc An và môn phiệt Nam Hàn, đồng thời còn dùng cả cách chữa bệnh cổ xưa nữa. Theo lý thuyết thì một tháng cũng có thể khôi phục rồi! Sao bây giờ một tháng cũng không thấy có tiến triển gì cơ chứ?”
Việc này đương nhiên là do Diệp Lâm Quân điều khiển, cho cô ta chưa một tháng cũng không có tác dụng gì để Phàn Thắng Nam có thể rời đi.
Cô ta ở bên cạnh, có rất nhiều việc Diệp Lâm Quân đều không thể tiến hành được, còn ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Lý Từ Nhiệm.
Giống như chuyện bây giờ vậy. “Chiến thần Thắng Nam đừng phí công với tôi làm gì, cô cũng thấy rồi đấy, cơ thể tôi cũng chỉ được thế này thôi.” Diệp Lâm Quân buông tay.