Hì hì”
“Anh thật là.”
Lý Từ Nhiệm hung dữ cấu véo Diệp Quân Lâm.
“Anh không nhìn nổi cái thái độ khinh người của họ. Anh tuyệt đối sẽ không cúi đầu mà huỷ bỏ hôn ước đâu!”
“Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh, con anh cũng đã được sinh rồi”
Diệp Quân Lâm nói.
“Vậy anh giải quyết cẩn thận nhé, đừng làm mọi chuyện to lên” Lý Từ Nhiệm bất đắc dĩ đáp.
Cô thật sợ Diệp Quân Lâm lại tự gây thù chuốc oán.
Dù gì những người này đều đến từ thủ đô.
Vào buổi tối, Khương Di Quân và Lăng Thiên Long đã tới Giang Bắc, theo sau họ là mười vị cao thủ.
“Cậu Long, chị Di Quân, Diệp Quân Lâm thật quá kiêu ngạo, dám đuổi chúng ta ra ngoài!” Mấy người Hạ Tuyền Tuyền khóc lóc nói.
“Bình thường thôi. Nếu không tự cao tự đại có thể lập nên thỏa thuận với nhà họ Diệp sao?”
Giọng Lăng Thiện Long lạnh lùng.
Mặt Khương Di Quân lạnh như băng nói: “Nghe nói rất nhiều người gọi hẳn là tên điên!
Làm ra những hành vi kì quặc như vậy cũng phải thôi!”
“Chị Di Quân, nếu hẳn ta không chịu huỷ hôn thì phải làm sao?”
Tề Hiểu Đồng hỏi.
Lăng Thiên Long nổi giận: “Hắn ta dám?”
“bi nào! Lần này chúng ta tới chính vì bắt hắn †a huỷ hôn, Diệp Quân Lâm dám nói nửa chữ không?
Mắt Lăng Thiên Long văn lên những tia lạnh lễo.
Rất nhanh mọi người đã tới biệt thự của Diệp Quân Lâm, nhưng bị chặn ở bên ngoài.
“Bọn tôi là người ở thủ đô đến. Tôi là Lăng Thiên Long, mau mở cửa rat”
Lăng Thiên Long trực tiếp nói ra thân phận.
Nhưng bảo vệ canh gác biệt thự lại cười khẩy nói: “Mặc kệ cậu đến từ chỗ nào, tới đây thì phải tuân theo quy tắc!”
“Tên bảo vệ kia…”
Tất cả mọi người đều bị chọc phát điên. Từ trước tới nay, bọn họ ở thủ đô, đi bất cứ bất cứ chỗ nào chẳng được coi là khách tôn quý?
Giờ lại bị mấy tên bảo vệ nhỏ nhoi ngăn cản.
“Nơi thấp bé chính là nơi thấp bé, ngay cả tên của cậu chủ Long đây cũng chưa được nghe qual”
Mấy người cười cợt nói, vẻ mặt khinh khỉnh.