Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhanh khuất phục như vậy, thậm chí còn lập tức rời khỏi Lạc Việt, rõ ràng là có chuyện sợ anh biết được.

Anh muốn nhanh chóng làm sáng tỏ quan hệ, kkhông để mục đích của bọn họ lộ ra.

“Bỏ đi, nếu như đã quay lại thì thành thật ở lại đi.

Bọn họ cũng xin lỗi rôi, không sao đâu Diệp Lâm Quân không trừng phạt bọn họ nữa, chính là vì muốn xem xem những người này muốn giỏ trò gì.

Sau khi người nhà họ An hoảng loạn cúng bái xong, thì đều trỏ về.

“Canh chừng bọn họ, đặc biệt là những người đảo Đông Ca đó.

Chú ý động tĩnh của bọn họ”

Diệp Lâm Quân phân phó cho Tứ Thiên Vương.

Diệp Lâm Quân luôn cảm thấy bất an.

Cộng thêm phản ứng của những người này khi nhìn thấy Lê Quân.

Trong lòng Diệp Lâm Quân rất bất an.

Có điều cũng may là tình cờ gặp được.

Nếu không những người này không chừng sẽ gây ra chuyện lón.

Bây giờ đều do Tứ Thiên Vương canh chừng, sẽ không xảy ra sai sót gì cả.

Sau khi làm xong việc này, Diệp Lâm Quân dẫn Lê Quân trỏ về Giang Bắc.

Trên đường, Diệp Lâm Quân che giấu hành tung, đi rất nhanh.

Bây giờ người nhìn vào Lê Quân rất nhiều, anh không sợ xảy ra chuyện, mà là sợ phiền phức.

Đều là một đống lâu la, giết cũng quá phiền phức, còn không bằng không gặp thì hơn.

“Lê Quân, trước khi về nhà, ba đưa con đi gặp sư phụ của ba.

Là thầy ấy cho ba hai cơ hội sðng lại”

Diệp Lâm Quân quyết định đến nhà tù gặp sư phụ.

“Vâng ạa.

Vâng ạ”

Lê Quân gật đầu, trong đôi mắt to tròn tràn đây mong chờ.

Rất nhanh, hai ba con đã đến nhà tù Giang Bắc.

Diệp Lâm Quân đến phòng giam của sư phụ Tùy Ý.

“Người đầu rồi?”

Điều khiến Diệp Lâm Quân ngạc nhiên chính là không thấy sự phụ hờ đâu cả.

“Người đâu; người đâu rồi?” Diệp Lâm Quân vội vàng gọi quản lý nhà tù đến hỏi.

“Tù nhân số 49 mấy ngày trước đã được thả ra rồi. Ngày ông ta mong chờ cuối cùng cũng đến.”

“Ông ta cũng không dễ dàng gì mà, ở trong tù mong đợi hai mươi năm, cuối cùng cũng được ra ngoài rồi” Quản ngục thở dài.

Diệp Lâm Quân cau mày: “Ra tù rồi? Không phải chứ”

Diệp Lâm Quân còn cho rằng sự phụ hờ sẽ luôn ở trong tù.

“Anh có cần điều tra thông tin tư liệu của ông ta không? Hay là tôi đọc cho anh nghe nhé?”

Quản ngục cúi người hỏi.

“Không cần đâu.”

Diệp Lâm Quân đã không còn tâm tư để nghe nữa.

Theo khả năng của ông cụ, việc ông vào tù thế nào và thông tin nhất định đều là giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK