“Người đâu, mang lên!” Hướng Văn Dũng nói.
Chẳng mấy chốc đã có người cầm một lá cờ thưởng đi tới, bên trên thêu tám chữ: Rường Cột Nước Nhà, Công Thần Hộ Quốc.
Thấy cờ thưởng, nhà họ Chí đều kích động đứng dậy. Chí Đông Phương kích động hỏi: “Đây là cho nhà họ Chí chúng tôi à?”
Lúc trước họ đã tặng Tần Uyên một lá cờ thưởng, không ngờ quân khu Hoa Lư lại cho họ một lá cờ khác.
“Đúng thết”
“Mọi người nghe lệnh tôi, kính lễ!”
Hướng Văn Dũng ra lệnh. Tất cả mọi người đồng loạt kính lễ. Hướng Văn Dũng kích động nói: “Nhà họ Chí có một người con bảo vệ quốc gia!”
“Ha ha, cảm ơn! Nhà họ Chí có công thần hộ quốc, tôi rất kiêu ngạo vì nó!” Chí Đông Phương cười to. Người khác cũng vô cùng kích động. Trong gia tộc có một công thần hộ quốc, vậy thì sau này địa vị của nhà họ Chí sẽ khác hẳn, thậm chí có thể trở thành gia tộc đứng đầu Hoa Hải.
Chẳng qua người mà Chí Đông Phương biết cùng người mà Hướng Văn Dũng nói hoàn toàn không phải là một người. Hướng Văn Dũng tặng cờ thưởng cho nhà họ Chí vì Diệp Quân Lâm, nhà họ Chí lại cho rằng cờ thưởng là vì Chí Hồng Doãn. Nhưng lại đưa tới cùng một kết quả – Hai bên đều rất hài lòng. Hướng Văn Dũng thậm chí còn hứa hẹn: “Sau này, nhà họ Chí có bất cứ chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
“Tốt quá! Thật sự là tốt quá!”
Chí Đông Phương đã ảo tưởng cảnh tượng nhà họ Chí đứng trên đỉnh cao. Mặc dù vưi sướng, nhưng Chí Đông Phương vẫn chưa quên mục đích tới đây. Ông ta cười hỏi: “Tổng chỉ huy Dũng, tướng quân Côn Luân có ở đây không?
“Để tôi đi hỏi thăm.” Hướng Văn Dũng đi ra ngoài, gọi điện cho Diệp Quân Lâm. Lúc này mới biết hoàn toàn là hiểu nhâm, Diệp Quân Lâm không nhận gia đình này. Hướng Văn Dũng rất xấu hổ, đáng nhẽ phải nghĩ ra chuyện này từ đầu mới đúng. Nếu hai bên biết nhau thì Chí Đông Phương cân gì phải chạy tới đây tìm Diệp Quân Lâm. Vừa rồi cờ thưởng bị tặng nhầm, nhưng lại không thế đòi về.
“Mau kêu chúng cút đi!“ Đây là câu nói cuối cùng của Diệp Quân Lâm. Nhưng Hướng Văn Dũng lại không thể nói với đám người Chí Đông Phương như thế.
“Đúng rồi ông Chí, tướng quân Côn Luân tạm thời không có ở đây. Chúng tôi cũng không có quyền biết hành tung của ngài ấy.
Chò lân sau ngài ấy đến đây, tôi sẽ báo cho ông biết.” Hướng Văn Dũng uyễn chuyển nói.
“Được rồi… Không được gặp Diệp Quân Lâm, nhà họ Chí cũng không tiếc nuối, bởi vì hôm nay họ thu hoạch rất đồi dào, càng biết rõ thân phân địa vị của Chí Hồng Doãn.
“Ha ha ha, sau này nhà họ Chí chúng ta nhất định có thể hoành hành Hoa Hải!” Chí Đông Phương kicñh động nói, người nhà họ Chí cũng rất vui mừng, nhất là đám Chí Tiềm Long, Chí Duy. Họ đều là thành viên của đảng thái tử, địa vị thuộc loại trung đẳng. Nhưng sau khi biết quan hệ này, Chí Tiêm Long không thỏa mãn với vị trí hiện tại của mình.
Anh ta muốn địa vị cao nhất trong đảng thái tử, tức là danh hiệu thái tử, trỏ thành đại ca của đảng thái tửi “Ha ha ha, nhà họ Chí chúng ta đúng là nhò họa mà được phúc!”
“Vốn tưởng rằng sẽ bị quân phiệt Tang Khôn chơi chết, không ngờ lại có địa vị như ngày nay. Bây giò quân phiệt Tang Khôn còn đám làm càn nữa không? Chúng ta giết chết hắn!” Đám Chí Khiếu Côn nói ẩu nói tả.
“May mà nhà chúng ta không cho loại hạ đẳng như Diệp Quân Lâm tiến vào, không thì đẳng cấp của chúng ta sẽ bị nó kéo thấp.”
Chí Duy thở dài.
Chí Đông Phương trừng anh ta: “Sau này đừng nhắc tới cái tên đó trước mặt ta. Cậu ta không xứng được chúng ta thảo luận! Nhất là thân phận hiện tại của chúng ta, cậu ta không xứng trở thành cháu ngoại trai của tai Lúc này, Ảnh Tử lại xuất hiện: “Chủ nhân, sau này bớt nói những câu như thế đi.”
Ảnh Tử sợ nếu để chiến thần Côn Luân nghe thấy thì sẽ phiên toái lớn lắm.