Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói một cách dễ hiểu, chỉ cần Diệp Quân Lâm ngày càng xấu xí, ngày càng kém cỏi, thì trái tim họ càng hạnh phúc và mãn nguyện.

Diệp Quân Lâm mỗi ngày đều sa sút, chứng tỏ quyết định rời đi lúc trước của họ là đúng. Diệp Quân Lâm hoàn toàn không xứng đáng với họ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt lắp lánh ý cười. Có lẽ họ đều hiểu đối phương có suy nghĩ giống mình.

Tuy nhiên, cảm xúc của họ không giống với đám người Vương Học Long, họ không thể cứ vậy mà lên tiếng chế nhạo Diệp Quân Lâm.

“Thôi nào, mọi người đừng tranh cãi nữa, dù sao chúng ta cũng là cộng sự cũ. Mặc dù thời điểm đó Diệp Quân Lâm đã từ chối cho chúng ta quay lại dự án của anh ấy, nhưng anh ấy cũng đã giúp đỡ chúng ta không hề ít.” Lâm Mị nói.

Lời nói của cô vừa dịu dàng vừa hào sảng, xung quanh cô còn tràn đầy hào quang, trông giống như một nữ hoàng. Những lời này khiến Vương Học Long và hai người kia lập tức im lặng.

Không giống với Lâm Mị, Chung Đào không muốn nhiều lời với mấy người đó, chỉ ân cần nhìn Diệp Quân Lâm rồi nói: “Anh vẫn ổn chứ?” Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng khi tới miệng lại chỉ còn bốn chữ.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

“Chà, tôi đương nhiên không sao.” Diệp Quân Lâm trả lời, gương mặt vẫn vô cùng bình thản.

Chung Đào đưa mặt nhìn Diệp Quân Lâm với tâm trạng hôn độn. Đúng là anh ư? Người đàn ông từng mang trong mình khí chất áp đảo đối phương, bây giờ lại có thể ôn nhu không màng lời nói của người khác như vậy Điều này chỉ có thể chứng minh, thời gian thực sự có thể thay đổi mọi thứ, cũng chứng tỏ mắt nhìn người của cô lúc trước đã sai thật rồi.

Cô nhớ lại những gì cha mẹ cô từng nói: “Diệp Quân Lâm sẽ lụi bại sớm thôi, hoàn toàn không xứng với Chung Đào tài giỏi của chúng ta.” Những lời dự đoán này quả vô cùng chính xác.

Ngô Hạo Sinh nhìn Diệp Quân Lâm rồi mỉm cười: “Diệp Quân Lâm, vậy để tôi hỏi anh vài câu đi. Cảm giác của anh lúc này thế nào khi nhìn thấy Chung Đào và Lâm Mị, những nữ doanh nhân sở hữu các công ty trị giá một tỷ nhân dân tệ?”

“Chắc chắn là hồi hận khi trước kia đã từ chối họ, phải không?”

“Những cái khác không nói, chỉ riêng việc kinh doanh thì Lâm Mị và Chung Đào đều tốt hơn Lý Tử Nhiễm rất nhiều. Chẳng phải Lý Tử Nhiễm suýt phá sản mấy ngày trước hay sao.” Trần Bình Húc nhận xét.

Vương Học Long vừa cười vừa nói: “Anh có hối hận không?

Nếu bây giờ Chung Đào hoặc Lâm Mị chịu giúp anh, anh nhất định có thể trở lại, nhưng anh có cơ hội này hay không chứ?

Ha ha, anh hoàn toàn không xứng với bọn họ.”

Nghe mấy lời này, Chung Đào và Lâm Mị không hề có ý phản đối. Đặc biệt là Lâm Mị, đôi tay cô đang khẽ đặt lên ngực, gương mặt có chút kênh kiệu hơi ngước nhìn lên trên. Nêu bây giờ Diệp Quân Lâm có ý muốn bày tỏ với cô, cô nhất định sẽ từ chối không thương tiếc.

Thậm chí, sau khi im lặng một lúc, cô còn đáp lại: “Anh từng rất thờ ơ với tôi, nhưng vị trí của tôi bây giờ lại khiến anh không thể với cao. Diệp Quân Lâm, anh thực không xứng.”

Tuy không nói gì, nhưng Chung Đào cũng có suy nghĩ tương tự. Nếu cho cô thêm một cơ hội, cô sẽ không bao giờ thích Diệp Quân Lâm.

Tiêu Thắm đứng gần đó nhìn thấy cảnh này, liền lại gần Diệp Quân Lâm, nắm lấy cánh tay anh rồi nói: “Mấy người đúng là đám người thiển cận không có mắt nhìn. Anh rễ của tôi có năng lực không tầm thường đâu, mấy người chẳng đáng là con kiến trong mắt anh ấy, chẳng qua anh ấy không muốn bận tâm đến mấy người mà thôi.”

Mặc dù Tiêu Thắm cũng không biết thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm, nhưng căn phòng trị giá 50 triệu tệ có thể tùy ý viết tên cô, nhà hàng tại trung tâm Tô Hàng cũng có thể sở hữu dễ dàng, đương nhiên không phải là nhân vật mà mấy người như Lâm Mị có thể chế nhạo.

“Ha ha, Diệp Quân Lâm, em vợ của anh đây sao? Cô ấy thật quá sức đáng yêu.” Lâm MỊị cười khẩy, liếc nhìn Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm một cách khinh thường.

Thị trường khởi nghiệp hiện tại đã khó gấp trăm lần sáu năm trước. Diệp Quân Lâm với khả năng hiện tại muốn đuổi kịp cô, e rằng cả đời cũng không thể.

Lâm Mị lại nói: “Tôi nghe một người bạn cũ nói, hình như bây giờ anh vẫn chưa có việc làm. Nếu cần giúp đỡ, vừa hay công ty chúng tôi đang thiếu một giám đốc kỹ thuật. Chúng ta dù sao trước kia cũng có chút quen biết, tôi sẽ đề nghị một mức lương thích hợp cho anh.”

Nghĩ về việc người đàn ông từng từ chối mình bây giờ lại trở thành cấp dưới, Lâm Mị cảm thấy thật tuyệt.

Diệp Quân Lâm liền từ chối: “Không cần đâu. Sau ngày hôm nay, đợi cho tập đoàn Quân Lâm và gia sản nhà họ Diệp trở về tay tôi, ngay cả tài sản nhà họ Tiêu cũng thuộc về tôi, lúc đó tôi sẽ có việc đề làm rồi.”

Bằng ngữ khí kinh người, những lời này vừa nói ra, liền khiến tất cả đều trở nên im lặng, ánh mắt sững sờ hướng về Diệp Quân Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK