“Được, cô là quân bài tốt của chúng tôi đáy, ha ha…”
Ánh mắt của lãnh đạo trắng trọn nhìn ngắm cơ thể Vương Mỹ Kỳ…
“Cảm ơn lãnh đạo đã cho tôi cơ hội lần này, bịch bịch…”
Vương Mỹ Kỳ mỉm cười, cố ý trượt chân ngã vào lòng lãnh đạo.
Một cảnh tượng ướt át xảy ra ngay trong phòng làm việc.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, Phương Tử Tình hỏi thăm Diệp Quân Lâm.
“Phỏng vần thế nào?’ “Có lẽ là ổn!”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Phương Tử Tình nghiêm túc nói: “Diệp Quân Lâm, anh phải hiểu rằng tôi đang âm thầm cho anh cơ hội đấy? Mục đích chính là để anh nhanh chóng nâng cao địa vị của mình, nêu không anh sẽ bị Tử Nhiễm bỏ lại phía sau ngày một xa cho mà xem!”
Hành động lần này Phương Tử Tình rõ ràng là có mục đích riêng.
Cô ta muốn cho Diệp Quân Lâm cơ hội trở nên lợi hại hơn.
“Được, cảm ơn lãnh đạo!”
Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ mỉm cười.
“Được rồi, tiếp đó chúng ta chờ đài truyền hình đưa tin vậy!”
Phương Tử Tình tin rằng, sau khi cuộc phỏng vấn được đài truyền hình phát sóng, địa vị của Diệp Quân Lâm sẽ được nâng cao.
Cô ta cũng có thể sắp xếp cho Diệp Quân Lâm chức vụ cao hơn.
Hôm nay, Diệp Quân Lâm tan làm sớm, cùng Lý Tử Nhiễm đi đón hai người Lý Văn Uyên.
Bọn họ biết hiện giờ Lý Tử Nhiễm đang là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đông Thiên, vui vẻ tới mức hoa chân múa tay.
Lý Tử Nhiễm mỉm cười nói: “Bố mẹ, Quân Lâm cũng không hề thua kém. Tử Tình đã cố tình sắp xếp để đài truyền hình phỏng vấn anh ấy, tối nay sẽ phát sóng. Sau này Quân Lâm cũng trở thành người nồi tiếng rồi.”
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Lý Văn Uyên cười lạnh: “Ông già kia chỉ tốt với Lý Văn Phi và Lý Văn Hải! Bây giờ xem nhà chúng ta sống tốt thế nào đi? Hừ!”
Triệu Nhã Lan cũng kiêu căng ra mặt.
Dù sao khi còn ở nhà họ Lý bọn họ đã phải chịu quá nhiều cực khổ rồi.
Người mà lão gia không coi trọng nhất chính là bọn họ!
Bây giờ thật hãnh diện biết máy.
Tối hôm đó, bốn người ngồi trước tivi, chờ tới lúc cuộc phỏng vấn Diệp Quân Lâm được phát sóng.
“Tới rồi!”
Mọi người lập tức chăm chú nhìn tỉ vi.
Người đầu tiên xuất hiện là Vương Mỹ Kỳ, cô ta giới thiệu khái quát về tập đoàn Vân Đình.
“Phóng viên này thật lợi hại, là phóng viên nỗi tiếng ở Tô Hàng! Tôi từng nhìn thấy cô ta rồi!”
Lý Văn Uyên tán dương.
Triệu Nhã Lan gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy là phóng viên giỏi nhất của Tô Hàng đáy. Cô ấy đã từng tới bệnh viện phỏng vấn viện trưởng rồi.”
“Tập đoàn Vân Đình lớn mạnh, không thể bỏ qua sự nỗ lực của từng nhân viên ưu tú. Dạo quanh tập đoàn Vân Đình một vòng, chúng tôi nhận ra ở đây có rất nhiều nhân tài!”
Vương Mỹ Kỳ bắt đầu chuyển đề tài: “Nhưng khó khăn lắm tôi mới tìm được một nhân viên hoàn toàn không phù hợp! Anh ta làm việc ở đây, quả là sự sỉ nhục đối với tập đoàn Vân Đình!”
Đầu tiên, Vương Mỹ Kỳ dành máy phút để khen ngợi tập đoàn Vân Đình hết lời.
Bây giờ lại đột ngột vạch trần một nhân viên không ra gì, ý của cô ta rất đơn giản: Cô ta muốn nói chuyện này không liên quan tới tập đoàn Vân Đình, chỉ là vấn đề của riêng nhân viên này mà thôi.
Nhưng sau bước ngoặt này, khán giả đang chăm chú xem ti vi đều khựng lại.
Đặc biệt là Lý Văn Uyên, Triệu Nhã Lan, bọn họ quay sang nhìn nhau.
Bọn họ cảm thấy có chuyện không ổn.
“Mặc dù tôi không nên vạch trần nhân viên này, nhưng vì tập đoàn Vân Đình đang gánh vác trách nhiệm là hy vọng của tập đoàn Vân Đình, tôi tuyệt đối không cho phép loại xấu xa này làm ô nhiễm tập đoàn Vân Đình!”
“Nhắc tới chuyện này cũng có chút thú vị. Nhân viên này lại là người sáng lập tiền thân của tập đoàn Vân Đình – Người sáng lập tập đoàn Quân Lâm, Diệp Quân Lâm!”