Một tát này khiến cô ta hoang mang luôn.
Tất cả mọi người cũng ngây cả người.
Ở trước mặt nhà họ Chí, đánh người nhà họ Chí?
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nhìn cô gái đó, nói: “Nhục mạ chị em ruột thịt, ai mới là kẻ xấu xa?”
“Diệp Quân Lâm, mày đúng là to gan, lại dám động vào người nhà họ Chí tao à?”
Chí Khiếu Côn gào lên.
“Ai mắng Nam Yên, tôi sẽ đánh người đó!
Ai bảo nhà họ Chí các người dạy dỗ không ra gì, toàn dạy ra mấy thứ đâu đâu!”
Diệp Quân Lâm cười mỉa mai nói.
“Diệp Quân Lâm, mày muốn chết phải không?”
“Ở địa bàn của nhà họ Chí mà cũng dám làm loạn à?”
Đám người nhà họ Chí như mèo bị giãm vào đuôi, ai cũng điên cuồng giận dữ nói.
Chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Quân Lâm vậy.
“Trong mắt tôi, các người chỉ là một đống rác rưởi! Gia chủ là ai?”
Diệp Quân Lâm cười khẩy nói.
“Mày to gan lắm, nhìn thấy ông ngoại của mày mà còn không mau quỳ xuống?”
Chí Đông Phương đứng dậy, gầm lên.
Mặt của ông ta giờ đen như than rồi.
Diệp Quân Lâm láo nháo như thế, vốn không để ông ta vào mắt.
“Tôi không có ông ngoại!”
“Còn nữa, ông ngoại của tôi cũng sẽ không để cho tôi đi chịu chết!”
Diệp Quân Lâm nhếch miệng khinh thường.
“Mày…”
Chí Đông Phương tràn đầy xấu hổ, bị Diệp Quân Lâm nói trúng tim đen.
Chuyện này mà truyền đi thì nhà họ Chí sẽ mất hết mặt mũi.
Huống chỉ ông ta còn cần Diệp Quân Lâm đi ngồi tù chịu tội.
“Tôi không so đo với cậu nữa, nếu cậu đã tới thì chuyện dễ nói, tôi nhịn!”
Chí Đông Phương đè nén giận dữ trong lòng xuống.
“Mày tới làm gì? Cứu Chí Nam Yên à?”
Chí Duy nói.
“Đương nhiên, tôi đã nói Chí Nam Yên là do tôi bảo vệ, ai động tới con bé, tôi sẽ chơi chết kẻ đó!”
Diệp Quân Lâm kiên quyết trả lời.