Lúc đầu cô đã làm công tác chuẩn bị rất kỹ.
Nhưng không ngờ người cô gặp lại là vị hôn phu thuở nhỏ Diệp Quân Lâm!
Còn là một Diệp Quân Lâm ngốc như này nữa.
Cô thực sự rất hưng phán.
Cô lại càng tự tin vào cuộc đàm phán sắp diễn ra.
“Không đúng! Giám đốc Trịnh! Tập đoàn Vân Đình cử một kẻ đi cửa sau tới, chứng tỏ bọn họ không hề coi trọng cuộc đàm phán này!”
Trợ lý đột ngột nói.
Nụ cười trên mặt Trịnh Tiêu Kỳ đã biến mắt.
Cô ta cũng nghĩ tới vấn đề này.
Tập đoàn Vân Đình cố tình cử một tên vô dụng tới ư?
Cử một tên vô dụng tới, chẳng phải đã chứng tỏ thái độ của họ sao?
Không coi tập đoàn Tam Hưng ra gì, cho dù đàm phán bọn họ cũng nằm ở thế có lợi.
“Tập đoàn Vân Đình làm sao vậy? Cử một tên vô dụng tới sỉ nhục chúng ta hả?”
Trịnh Tiêu Kỳ nói với trợ lý.
Cô ta nói rất to, đủ để cho Diệp Quân Lâm nghe tháy.
Trợ lý nói: “Giám đốc Trịnh, tôi vừa mới xác nhận lại! Diệp Quân Lâm chính là người đại diện mà họ cử tới đàm phán!
Anh ấy có thể quyết định mọi việc!”
“Hóa ra là vậy! Vậy thì bắt đầu đàm phán thôi!”
Trịnh Tiêu Kỳ lạnh lùng nói.
Khi mọi người đang sắp xếp chỗ ở hội trường cuộc đàm phán, Trịnh Tiêu Kỳ đi tới bên cạnh Diệp Quân Lâm, cô ta cười lạnh rồi nói: “Anh Quân Lâm, thật không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau theo cách này! Anh Quân Lâm à, mãi đến khi gặp anh, tôi mới tin câu nói kia, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây. Thay đổi thật là nhiều!”
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng thế! Cô đã trưởng thành đến mức này rồi!”
“Aiz, còn không phải sao! Các anh thay đổi còn lớn hơn!
Nhà họ Diệp rõ ràng đã trỏ thành gia tộc trăm tỷ, thành công đưa ra thị trường, nhưng không cẩn thận một tháng suy vong thành cái dạng gì rồi? Diệp Kiến Quốc còn đi nhặt rác để mưu sinh! Nhà họ Diệp người nào người nây.
cũng thảm!
Trước kia nhà họ diệp huy hoàng lắm cơ mà nhỉ? Cho dù ba anh và ba tôi là bạn thân, nhưng tôi biết ba nuôi anh luôn coi thường nhà họ Trịnh tôi, cho rằng chúng tôi là dân quê!”
“Nhưng giờ thì sao, nhà họ Trịnh tôi đã giá trị hai mươi tỷ!
Tôi còn là tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạt Bây giờ đến lượt chúng tôi coi thường từng người trong nhà họ Diệp các anh! Kể cả anh! Anh chỉ xứng quỳ rạp xuống đất mà liếm giày cho người nhà họ Trịnh thôi!”
Trịnh Tiêu Kỳ chuyển đề tài: “Tất nhiên, anh lăn lộn tốt hơn một tẹo! Ít nhất không phải lo cái ăn cái mặc! Nhưng cũng chẳng ích gì, anh vẫn là tầng đáy xã hội!”
Từ đầu tới cuối, Diệp Quân Lâm không hề nói một lời.
Anh thở dài.