Người kia nói.
“Cháu ngoại tôi còn sống ư?”
Chí Đông Phương không thể tin được mà thốt lên.
Chí Oánh Oánh là mẹ của Diệp Quân Lâm.
Còn ông ta là ông ngoại của Diệp Quân Lâm!
“Vậy thì nhanh chóng cho người tới đón về!”
Chí Đông Phương nóng nảy hô lên.
“Hiểu rồi, ông chủ, tôi lập tức đi chuẩn bị!”
Sau khi người kia đi rồi, quản gia đi tới trước mặt Chí Đông Phương nói: “Ông chủ, nếu như thật là con của cô Oánh Oánh, vậy thì tôi còn nghĩ tới một việc.”
Chí Đông Phương hiểu ra cái gì, không khỏi kinh ngạc nói: “Ý của ông là vấn đề nan giải của nhà họ Chí chúng ta sẽ được giải quyết?”
“Đúng vậy, nếu như cậu ấy trở về thì sẽ là một phần của nhà họ Chí, để cậu ấy chịu tội thay là được!
Có thể miễn một kiếp nạn cho nhà họ Chít”
Quản gia cười nói.
Chí Đông Phương cũng cười to: “Ha ha, quả nhiên là trời giúp tôi rồi.”
“Nhà họ Chí vừa mới gặp phải kiếp nạn này, con trai của cô Oánh Oánh lại xuất hiện, đây chính là ông trời giúp nhà họ Chí chúng ta giải quyết kiếp nạn”
Kim Lăng.
Sau khi đưa Tiêu Thấm đi, mọi thứ dường như trở lại như thường.
Nhưng ai cũng có một cảm giác không nói ra được.
“Anh Diệp, có người tìm anh.”
Võ Sâm, đội trưởng đội bảo vệ gọi điện tới.
“Tìm tôi?”
Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi.
Quảng trường trước công ty có một chiếc Roll-royce đỗ lại.
“Anh Diệp, chính là bọn họ.”
Võ Sâm chỉ vào chiếc xe.
Lập tức có mấy người đi tới.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Cậu chính là cậu Diệp Quân Lâm?”
“Đúng vậy, là tôi.”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm hoang mang, anh cũng không nhận ra những người này là ai.”
“Là đứa trẻ mồ côi được nhà họ Diệp ở Thiên Danh nhận nuôi?”
“Đúng vậy, sao thế? Các người có chuyện gì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Cậu Diệp Quân Lâm, chúng tôi tìm được cậu rồi!”
Người đàn ông trung niên kích động nắm lấy tay Diệp Quân Lâm, vui đến phát khóc.