Diệp Quân Lâm hạ giọng hết mức có thể và nói với Diệp Thân.
Nếu không phải là đám cưới, anh nhất định sẽ xé xác Diệp Thần thành từng mảnh trước mặt mọi người.
Anh đã từng hối hận một lần về đám cưới với Lý Từ Nhiệm.
Anh không muốn hối hận lần thứ hai.
Cho nên anh sẽ tha cho Diệp Thần một mạng.
Sau mùa thu, hãy giải quyết một lần.
“Diệp Quân Lâm, con làm sao lại dám đuổi cậu chủ Diệp Thần đi? Con có phải là bị điên rồi không?”
Bọn người Ngô Thị Lan tất nhiên không dám xúc phạm Diệp Thần.
“Ừ, đám cưới này, không thích hợp để tôi tham dự. Tôi chỉ đến xem một chút và tặng một phần quà lớn!”
Diệp Thần ra lệnh: ‘Lại đây, mang hết quà lên đây cho tôi!”
Diệp Thần nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm cười: “Đây là món quà tôi chuẩn bị cẩn thận cho cậu, hy vọng cậu thích nó!”
Một chiếc ô tô chạy tới.
Tất cả những thứ được chuyển khỏi xe được đưa đến hội trường đám cưới.
“Bùm!”
Sau khi nhìn thấy món quà từ Diệp Thần, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt.
Đặc biệt là Diệp Quân Lâm…
Không vì lý do nào khác.
Vì món quà đến từ Diệp Thần.
Đó là một cái vòng hoa, một cái quan tài và một cái bia mộ.
Cả bia mộ và vòng hoa đều được khảc tên của Diệp Quân Lâm.
Vào ngày đám cưới của Diệp Quân Lâm, Diệp Thần lại thật sự tặng ba món quà như vậy.
Ý đồ nham hiểm có thể tưởng tượng ra được.
“Hít!”
Vào lúc này, im lặng không có tiếng động, cả hội trường đều hít một hơi lạnh.
Mọi người đều bị món quà của Diệp Thân làm cho hết hồn.
Làm gì có ai tặng những thứ này vào ngày đám cưới chứ?
Lý Từ Nhiệm cũng rất tức giận.
Sau tất cả, đám cưới viên mãn của cô vẫn bị tô một nét bút hỏng đầy tiếc nuối.
Tây Phương, Nam Phương, Tân Uyên và những người khác cũng vô cùng tức giận.
Còn có người dám khiêu khích Chiến Thần thế này sau?
Không nhịn được!