“Hơn nữa mẹ của Diệp Thần là Long Thanh Tình lại là viên minh châu trong tay thế gia thứ hai của Lạc Việt nhà họ Long, cho nên hai gia tộc này chính là như một! Một khi thấy nhà họ Diệp xuất chiến, nhà họ Long cũng sẽ tham dự vào!”
Chung Long Xuyên nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Chiến Thần, ta hy vọng con khi đối phó với nhà họ Diệp ở thủ đô cũng phải cẩn thận một chút! Nhất định phải cẩn thận “
Diệp Quân Lâm gật đầu một cái: “Yên tâm đi, sư phụ, mọi việc con sẽ lo liệu! Tuy nhiên, con cũng không thể quy trách nhiệm cho nhà họ Diệp.”
Tất cả mọi người đều biết, Diệp Quân Lâm quyết định hướng nhàhọ Diệp xuất chiến.
Đã từng đối mặt với mười tám nước hẳn cũng không sợ.
Một nhà họ Diệp có thể khiển hản lui về phía sau sao?
Thời điểm mọi người đang uống say sưa, lại có người xông vào.
Nhìn thoáng qua ai cũng nhận ra đây là thủ hạ của Diệp Thần ban ngày hôm qua vừa mới xuất hiện.
“Mày có chuyện gì?”
Trung Phương hạ thấp giọng hỏi.
Thủ Hạ Dương Thần, Diệp Đông Long cười nói: “Diệp Quân Lâm, tao tới nói cho mày một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Ân nhân cứu mạng mày đang bị đe dọa tính mạng, mày có muốn cứu không?” Diệp Đông Long cười nói.
“Ân nhân cứu mạng của tao?”
Diệp Quân Lâm sắc mặt biến đổi.
” Đúng, không sai. Hản ta bây giờ sắp không xong rồi.”
“Là ai?” Diệp Quân Lâm hỏi. “Có phải Diệp Nguyên hay không?” Chí Oánh cả người run rẩy hỏi. Nếu như Diệp Quân Lâm chỉ có một ân nhân cứu mạng ở nhà họ Diệp, vậy chỉ có thể Đại quản gia nhà họ Diệp – Diệp Nguyên. Ban đầu Diệp Nguyên coi bà như con gái mà đối xử.
Âm thầm hỗ trợ không ít. Có thể nói bà có thể còn sống là đo sự giúp đỡ rất nhiều từ Diệp Nguyên. Ban đầu sau khi bà sinh đứa nhỏ bị Diệp Minh Thiên bế đi. Bà thật ra rất lo lắng không biết đứa bé có còn sống hay không. Là Diệp Nguyên đã hứa với bà nhất định giữ đứa trẻ còn sống… “Không sai, chính là Diệp Nguyên!”
“Nói thật cho các người biết, ban đầu nhà họ Diệp không muốn để cho Diệp Quân Lâm còn sống nên vứt hắn ở nơi núi thẳm trong rừng hoang, là lão già đáng chết Diệp Nguyên này, bí mật đem Diệp Quân Lâm đi, đem hắn ném trên đường phố Giang Bắc.
Nếu không hắn đã sớm chết!” Diệp Đông Long cười lạnh nói. “Oanh!” Tin tức này đối với Chí Oánh mà nói giỗng như sấm sét giữa tròi quang. Hóa ra nhà họ Diệp chính là đang lừa bà.
Diệp Minh Thiên vẫn luôn lừa bà. Bọn họ cũng không định bỏ qua cho Diệp Quân Lâm.
Chẳng qua là Diệp Minh Thiên không có nhẫn tâm sát hại, mà là đem Diệp Quân Lâm vứt bỏ ở rừng hoang, nhưng việc này với giết người có cái gì khác nhau? Hóa ra nhà họ Diệp vẫn không có ý định để cho con trai của bà sống. Vốn đĩ bà còn tưởng rằng Diệp Minh Thiên đối với đứa trẻ cuối cùng có chút tình cảm, mọi việc có thể xử lý ổn thỏa. Vậy mà cuối cùng… Đường đường là đệ nhất gia tộc Lạc Việt lại có thể lật lọng như vậy? Những gì đã hứa cũng không làm được? Nhưng có thể bà không biết, ở loại gia tộc như thể này, lợi ích mới là trên hết.
Chỉ cần có lợi ích ở trước mắt, mọi thứ đều không là gì. Huống chỉ chuyện này căn bản không có ai biết. Diệp Minh Thiên, là tôi nhìn lâm anh! Hổ dữ không ăn thịt con! Anh quả thật là quá tàn nhẫn!” Chí Oánh nắm chặt nắm đấm, thân thể khẽ co giật. Đau lòng! Quá đau lòng! Đối với một người tuyệt vọng trong nháy mắt.
Giờ khắc này, Diệp Quân Lâm cũng có chút khiếp sợ.