Không ngờ cách xử lý của anh lại là đánh người.
Cô biết kỹ năng của Diệp Quân Lâm ở nhà họ Trịnh ngày hôm đó.
“Anh đánh người sao?”
Lý Từ Nhiệm nghỉ ngờ hỏi.
“Có một số kẻ ăn nói mất dạy, cần phải đánh!”
Diệp Quân Lâm bình tĩnh nói.
“Nhưng… anh gây phiền phức rồi, nhìn xem đối phương có bao nhiêu người đến?”
Lý Từ Nhiệm có chút tức giận.
Điều đáng giận là thái độ của Diệp Quân Lâm.
Trịnh Thiết Hàm thấy hai người sắp cãi nhau, cô ấy bắt đầu hoảng sợ.
“Chủ tịch Đoàn, hai người đừng cãi nhau, tất cả đều là do tôi. Chuyện lớn thì cùng lắm tôi sẽ uống với họ một ly, sẽ không sao đầu.”
Trịnh Thiết Hàm lập tức xin lỗi.
Cô ấy cho rằng những người này nhắm vào cô mới đến đây gây chuyện.
Không ngờ người của đảng Thái Tử và Kiều Nguyên Thu lại nhắm vào cả cô ấy và Lý Từ Nhiệm.
“Không sao, có tôi ở đây, tôi không bao giờ để cho cô đi cùng những kẻ đó!”
Lý Từ Nhiệm là một nhà lãnh đạo tốt, yêu thương cấp dưới của mình.
Làm sao có thể cho phép vấn đề này.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Để cho anh giải quyết! Một chuyện nhỏ!”
“Anh?”
Lý Từ Nhiệm kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm, suy nghĩ đầu tiên của cô là Diệp Quân Lâm sẽ lợi dụng thân phận con cháu nhà họ Chí.
“Diệp Quân Lâm, phải không? Mày giỏi đấy? Ngay cả chúng tao cũng dám đánh!
Chúng ta là người của đảng Thái Tử ở Hoa Hải!”
“Đặc biệt người bị mày đánh là cậu chủ Kiều! Cậu nhóc, để tao nói cho mày biết, mày có chuyện lớn rồi!”
Các người của đảng Thái Tử bắt đầu ồn ào.
Chỉ nhìn thấy hàng trăm đệ tử của Nam Hồng Môn đột nhiên quỳ xuống dưới đất, đồng loạt hướng về phía Diệp Quân Lâm mà hét lón: “Chúng tôi đợi được đi theo cậu chủ Lâm!”
Tiếng vang vọng rất lớn, kinh thiên động địa, chấn động bốn phương.
Trịnh Thiết Hàm ngây ngốc luôn rồi.
Lý Từ Nhiệm cũng ngây ngốc.
Kiều Nguyên Thu cũng sững sờ.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường ai nấy đều ngây người luôn.
Mọi người ai nấy đều nhìn về phía của Diệp Quân Lâm với vẻ đầy ngạc nhiên.
Mọi người đều không thể tin được.