Tất cả là do Diệp Lâm Quân tự mình điều tra.
Với thân phận của anh ta thì có thể nhẹ nhàng tra ra được.
Khi ông ta nghĩ Diệp Lâm Quân sẽ lấy chuyện này ra để nói ông.
Ồ không.
Sai lầm tai hại.
Với thân phận và địa vị của anh ta, anh ta lại làm vậy ư?
Kẻ khác nhìn Diệp Lâm Quân như một người ngu dốt, tự phụ, kiêu căng.
Mà không biết Diệp Lâm Quân căn bản chẳng để họ vào mắt.
Nhà họ Diệp còn cho rằng anh ta chỉ là con sâu muốn bò cao.
Lại không nghĩ rằng thực ra anh ta vốn là con rồng trên trời.
Nghĩ đến những gì trước kia nhà họ Diệp đã làm để gây khó dễ cho Diệp Lâm Quân, tất cả đều bị anh ta giải quyết(dế dàng, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Lúc đó nên cảnh giác mới-đúng.
Anh ta không đơn giản như vậy.
Một tập đoàn Vân Đình thôi đã che mắt được mọi người.
Trước mắt chỉ có tập đoàn Vân Đình là báu bở.
Mà căn bản tập đoàn đó chẳng là gì.
Chiến thần Côn Luân ư?
Diệp Lâm Quân vậy mà lại là Chiến thần Côn Luân.
Ai nói cố gắng mười năm của một người không so được với sự cố gắng của vô số người qua hàng chục thời đại của một gia tộc nghìn năm?
Hoàn toàn có thể!
Tỉ lệ là một trên một triệu nhưng không có nghĩa là không có.
Diệp Lâm Quân chính là người một trên một triệu đó.
Con trai của Diệp Minh Thiên ta lại là Chiến thần Côn Luân?
Có anh ta rồi, còn cần gì Diệp Thần nữa?
Nó có xứng không?
Đáng tiếc.
Quá đáng tiếc. Nếu sớm đón Diệp Lâm Quân về…
Ai dám không phục?
Thế lực nhà họ Diệp sẽ một bước đi lên.
Nâng cao lên một-bậc là chuyện quá đơn giản.
Khi đó có thể coi như bá chủ của Châu Đông Phương.
Nhưng trên đời không có thưốc hối hận.