Họ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm, không dám chớp mắt, bàn tay cầm vũ khí có chút run rầy.
Nếu món đồ mà Diệp Quân Lâm chuẩn bị lấy ra nguy hiểm, họ sẽ mắt mạng ngay lập tức.
Mọi người đều dao động.
Cuối cùng, thời khắc quan trọng cũng đến, Diệp Quân Lâm đã lấy đồ vật đó ra.
Ai nấy đều căng thẳng. Nhưng ngay khi nhìn thấy món đồ, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra đó chỉ là một điều thuốc.
Diệp Quân Lâm ngậm lấy điếu thuốc, cười nói: “Các anh căng thẳng làm gì? Trên người tôi thực sự không có vật dụng gì nguy hiểm cả. Ai cho tôi chút lửa được không?”
Đúng lúc đó, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, Dương Tống tình cờ đi qua, anh liền lấy hết can đảm lại gần Diệp Quân Lâm, châm lửa cho anh.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu lục soát Diệp Quân Lâm. Có điều, đã kiểm tra cả người mà vẫn không tìm được vật dụng nguy hiểm nào.
Dương Tống vẫy tay, hai nhân viên nữ khác liền chạy tới, tiến hành lục soát Diệp Quân Lâm một lần nữa.
Đương nhiên, họ cũng không thể tìm được món đồ nguy hiểm nào.
Nữ thanh tra an ninh giơ máy quét trên tay lên, quét qua cơ thể Diệp Quân Lâm.
“Rè rè.”
Chuông báo động lại vang lên.
Khẩu súng trên tay Dương Tống lại hướng về phía Diệp Quân Lâm. Những người khác cũng lập tức giơ súng lên, họ càng trở nên căng thẳng.
Nữ thanh tra an ninh tiếp tục quét. Bất kể cô quét đến phần bụng, ngực, lưng, eo, đầu gối và các vị trí khác của Diệp Quân Lâm, tất cả đều có âm báo động vang lên.
Cô liền cau mày yêu cầu Diệp Quân Lâm: “Phiền anh vui lòng cởi áo khoác ngoài.”
Đây là một thủ tục bình thường, Diệp Quân Lâm đương nhiên không có lý do gì để phản đối.
Chiếc áo khoác được cởi ra và đưa qua máy quét, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng khi quét qua cơ thể Diệp Quân Lâm, một lần nữa chuông báo động lại réo rắt kêu vang.
*Phiền anh tiếp tục cởi áo sơ mi.”
Kết quả vẫn như vậy.
“Anh cởi áo trong ra được không?” Nữ thanh tra an ninh đề nghị.
Ngay khi Diệp Quân Lâm cởi áo, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Trên lưng Diệp Quân Lâm chằng chịt những vết sẹo ngang dọc đan xen, có vết dao chém, vết đạn bắn, lại có cả vết bỏng. Có thể nói, cả người anh đều là sẹo.
Ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy kinh hãi.
Loại người nào mà có thể mang trên mình nhiều vết sẹo như vậy. Rõ ràng, những vết thương này mới cũ đan xen, chồng chéo lên nhau.
“Không lẽ người này là quân nhân?” Một ý nghĩ chọt lóe lên trong đầu Dương Tống.
“Tiểu Trương, đưa người này đi quét toàn thân.” Dương Tống nói với thanh tra an ninh.
Tại phòng kiểm tra đặc biệt, các thanh tra an ninh đã sử dụng thiết bị chuyên dụng để quét toàn bộ cơ thể Diệp Quân Lâm.
Ngay lập tức, hình quét của Diệp Quân Lâm hiển thị trên màn hình máy tính.
Khi mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng những gì trước mặt, họ gần như ngắt đi vì sợ hãi.
Bởi vì trên người Diệp Quân Lâm lúc này đang có tới mười ba đầu đạn. Ba trong số chúng chỉ cách trung tâm não, tim, phổi một khoảng cách rất nhỏ. Chỉ cần chệch đi vài ly, hậu quả cũng có thể cực kỳ khủng khiếp. Ngoài ra còn có bảy mảnh đạn vỡ cũng lần lượt găm vào các vị trí trên cơ thể Diệp Quân Lâm.
May mắn là chúng không hề ảnh hưởng chút nào tới sức khỏe của anh.
Đến lúc này, Dương Tống cùng những người khác mới kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm.
Anh chính là một quân nhân của Trung Quốc, lấy máu thịt tầm thường, sánh với các vị thần bất tử bảo vệ bờ cõi quốc gia.
Chẳng vì thế mà trên người lại có nhiều vết thương và nhiều mảnh đạn như vậy.
Diệp Quân Lâm vẫn không hè tỏ chút thái độ nào.
Tất cả mọi người có thể sống và làm việc trong hòa bình, bởi vì những người lính ở tuyến đầu đang không ngừng gánh vác những hiểm nguy thay họ.
*Đội trưởng, đây là những giấy tờ chúng tôi tìm được trên người anh ấy.” Thanh tra an ninh đưa thẻ căn cước cùng thẻ sĩ quan cho Dương Tống.
Anh chầm chậm mở ra tắm thẻ sĩ quan, ngay khi nhìn thấy nội dung, anh suýt ngã xuống đắt vì ngạc nhiên.
“Côn … Côn Luân, tướng quân Côn Luân? Hóa ra đây là đại tướng quân Côn Luân!”
Dương Tống vô cùng kinh hãi.
Họ đều biết về chuyến thăm Tô Hàng của đại tướng quân Côn Luân trong thời gian này.