Hai người khóc nói.
“Khóc cái gì mà khóc? Bọn chúng cống hiến vì gia tộc, được chọn là vinh hạnh của bọn chúng, nên tự cảm thấy tự hào!”
“Đây là vinh quanh cả đời này của bọn chúng!”
Chí Đông Phương nói.
Rõ ràng là chọn người đi chịu chết, nhưng trong miệng ông ta lại giống như đây là cơ hội trời cho của Diệp Quân Lâm và Chí Nam Yên.
Lúc này, đội xe của Tang Khôn lao đi vùn vụt.
Chỉ có rời khỏi Việt Nam hoàn toàn, hắn mới có thể an tâm.
Không thì trên đoạn đường này, khắp nơi hắn đều thấy tràn ngập nguy hiểm.
Tang Khôn đi vào nhìn mấy người Diệp Quân Lâm trước mặt, cười mỉa mai nói: “Từ hôm này trở đi, chúng mày sẽ thuộc về tao.”
Chí Nam Yên và những người khác trong chỉ thứ nhà họ Chí đều bị dọa sợ cúi gầm mặt, vốn không dám nhìn Tang Khôn một chút.
Chỉ có Diệp Quân Lâm là vẫn bình tĩnh, thậm chí khi nhìn Tang Khôn, ánh mắt còn mang theo vẻ khinh thường.
“Hửm?”
Thấy bộ dạng đó của Diệp Quân Lâm, Tang Khôn rất ngạc nhiên.
“Mày… mày không sợ tao à?”
Tang Khôn tò mò hỏi.
Diệp Quân Lâm quân vui vẻ: “Tao sợ mày làm gì?”
“Không thể nào, tất cả người nhà họ Chí đều sợ tao, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, sao mà lại không giống chúng nó chứ?”
Tang Khôn liền chỉ đám người Chí Nam Yên đang phát run bên cạnh.
Hắn nói không sai.
Nhà họ Chí sợ hắn muốn chết!
“Thế mà mày lại không sợ tao à?”
Tang Khôn nhìn Diệp Quân Lâm.
“Trên đời này chỉ có người khác sợ tao!
Chứ không có chuyện tao sợ người khác!”
Diệp Quân Lâm cười mỉa mai nói.
“Người khác sợ mày? Ý mày là tao cũng phải sợ mày?”
Tang Khôn kinh ngạc nói.
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng, chi cần mày biết thân phận của tao, mày sẽ bị dọa đến quỳ xuống đất dập đầu!”
“Dập cái đầu nhà mày đấy!”
“Ha ha ha…”