Thuộc hạ của Bắc Ma ào ào kéo đến như sóng trào..
“Bắt lấy gấ! Cơ hội tốt để lập công!”
Ba người Thất Sát giống như mãnh hổ xổng chuồng lao tới.
“Âm”
“Âm”
‘Am”
Chỉ là ba người bị đánh bay ra ngoài, ngay cả một chiêu của Bắc Ma cũng không tiếp được.
Ánh mắt Trần Hữu Đạo toát ra một luồng khí lạnh: “Tuyệt đối không thể rút lui! Thà chết cũng phải trấn giữ nơi này!”
“Đám nhãi ranh, các người trấn giữ nổi không?”
Bắc Ma xuất hiện trước mặt Trần Hữu Đạo, tấn công anh ta.
Trần Hữu Đạo nôn ra máu, bay ngược ra ngoài.
“Chiến thần Côn Luân? Chẳng qua cũng chỉ có như thết”
Trần Hữu Đạo ngã lăn ra đất lại tiếp tục đứng dậy.
“Nào! Tiếp tục đi!”
Mặc dù anh ta kém cỏi Nhưng dù có chết, cũng phải chết trong trận chiến xung phong.
“Đừng ngốc nghếch nữa, mau lui ra đi!”
Lúc này, Phàn Thắng Nam bất ngờ dẫn người đến kéo Trần Hữu Đạo rút lui.
“Không! Trần Hữu Đạo tôi chưa từng thất bại!
Tôi chính là chiến thần Côn Luân!”
Cả nhà chịu khó tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Trần Hữu Đạo vẫn cứ cố chấp.
“Chưa nói tới anh có xứng làm chiến thần Côn Luân hay không, chỉ nói Bắc Ma, chúng ta làm sao đối phó đây?”
“Tôi đã nhận được mệnh lệnh của vệ binh Viêm Long, bảo chúng ta rút lui! Đừng làm mấy chuyện hi sinh vô ích nữa!’Phàn Thắng Nam hét lên.
“À¡! Rút lui!” Trần Hữu Đạo ra lệnh rút lui.
Chẳng bao lâu, Bắc Ma đã chiếm cứ điểm Thiên Sơn.
Một số căn cứ xung quanh toàn bộ đều bị thất thủ.
Cảnh Bắc hoàn toàn sụp đổ…
Bắc Ma đứng ở nơi cao nhất, nhìn về phía xa, gã mỉm cười, nói: “Lạc Việt, có thể cản ta được sao?”
“Bắc Ma đại nhân thật oai phong!”
Mọi người đều cất giọng tung hô.
Những người này bây giờ ai nấy cũng đều phấn khích.
Đi theo Bắc Ma, vậy mà lại có thể vùi dập Lạc Việt thành như thế?
Sau khi Bắc Ma xuất hiện ở cảnh Bắc thì bắt đầu đại sát tứ phương.
Phá hủy nhiều phòng tuyến và căn cứ.
Toàn bộ cảnh Bắc đều sợ hãi Bắc Ma.
Mọi người đều rút lui.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lạc Việt rút lui!”
“Bắc Ma mạnh quá! Đánh cho toàn bộ cảnh Bắc phải rút lui!”
“Không ai có thể địch lại! Lạc Việt lấy cái gì mà ngăn được gã?”