Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, không thể trách bà ấy được, chuyện này vốn không hề liên quan đến me” Đoàï Từ Nhiệm khuyêri hủ nói.

“Hừ, tất cả đều do Diệp Quân Lâm. Cậu ta chính là một tên súc sinh”

“Được rồi, bỏ rơi Từ Nhiệm thì bọn tôi biết vậy, ngay đến cả mẹ mình mà cậu ta cũng bỏ rơi được thì không phải là súc sinh thì là gì?” Ngô Thị Lan tức giận mắng.

Diệp Quân Lâm đột nhiên rời đi, khiến hai nhà Đoàn, Trịnh đều cảm thấy cực kỳ tức giận, lại còn ngay đúng lúc Diệp Minh Thiên đến cảnh cáo nữa chứ. Mà Diệp Quân Lâm lại rời đi ngay lúc này giống như nhà họ Diệp sợ hãi mà bỏ chạy vậy.

“Tên hèn nhát, đồ ngụy quân tử, không đáng mặt đàn ông.”

“Lế nào tên Diệp Quân Lâm đó không hề cảm thấy một chút nhục nhã nào hay sao? Muốn giữ mạng sống mà tự mình‹chạy đi mất, anh ta bỏ mặc ngay cả mẹ và vợ, ngay cả đứa con chưa chào đời cũng không thèm quan tâm. Anh ta thật sự không bằng cả cầm thú”

“Tôi cũng thấy quen biết Diệp Quân Lâm là một chuyện nhục nhã. Anh ta vốn dĩ không xứng làm một tên đàn ông, không phải là trượng phu, không đáng mặt một người ba.”

Mấy người Trương Phúc Long liên tiếp mắng mỏ. Chỉ có Võ Tiêu đứng ra bảo vệ hình tượng của Diệp Quân Lâm: “Anh Lâm Lâm chắc chắn là có chuyện gì đó, chắc là anh ta sắp về rồi.”

Bởi vì Võ Tiêu biết được thân phận của Diệp Quân Lâm nên cô đoán chắc là Diệp Quân Lâm đã đi xử lý chuyện gì đó rồi. Vừa nghe thấy lời nói của Võ Tiêu, trong ánh mắt của Lý Từ Nhiệm lại có thêm chút hy vọng: “Đứng vậy, Quân Lâm chắc chắn là đã đi xử lý chuyện gì đó rồi, tôi tin chắc chắn rằng anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi đâu”

“Từ Nhiệm, đã là lúc nào rồi, sao con vẫn cứ không chịu tỉnh ngộ cơ chứ? Ngay cả số điện thoại cậu ta cũng thay đổi rồi..”

“Cậu ta chắc chắn sẽ không trở lại nữa, những chuyện phiền não trước kia cậu ta còn có thể giải quyết được nhưng mà lần này nhà họ Diệp chắc chắn rằng phải giết hắn ta, hắn ta chỉ có thể chạy trốn thôi.”

Mấy người Ngô Thị Lan thay nhau hắt nước lạnh với Lý Từ Nhiệm.

Nhưng Lý Từ Nhiệm vẫn cố chấp: “Không, cho dù mọi người có nói gì đi nữa thì con vẫn cảm thấy Quân Lâm sẽ quay về rất nhanh thôi. Con tin tưởng anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu”

“Trở lại? Không thể nào trở lại nữa đâu. Nếu như cậu ta thực sự trở lại thì đã không nói một lời mà rời khỏi:nlfư thế eũng-sế không thay đổi số điện thoại”

Lý Từ Nhiệm nhìn mấy người Trịnh Nhã Uyên, cười và nói: “Ba mẹ, ba mẹ có dám đánh cược với con không?”

“Cược cái gì?” Đoàn Hồng Thái nói.

“Thì cược, trong vòng một tháng Quân Lâm nhất định sẽ quay trở lại”

“Nếu như trở về, mọi người đều phải xin lỗi anh ấy” Lý Từ Nhiệm nói.

“Được”

“Nếu như không trở về thì con sẽ tin rằng anh ấy đã bỏ rơi con” Lần này, Lý Từ Nhiệm chính là lấy lòng tín nhiệm của mình với Diệp Quân Lâm ra để đánh cược.

“Được, vậy thì lấy thời gian là một tháng đi.

Chúng ta mỏi mắt mong chờ”

“Thời gian một tháng, cho dù cậu ta thực sự có việc gì thì cũng sẽ xử lý ổn cả rồi” Đoàn Hồng Thái bên này ngay lập tức đồng ý.

Lần cược này bọn họ thắng chắc rồi. Cho dù sự thật có thực sự bày ra đó mọi người đều tin chắc rằng Diệp Quân Lâm nhất định sẽ không quay trở lại. Chỉ là Lý Từ Nhiệm đã quá tin tưởng Diệp Quân Lâm và còn mang một tia hy vọng đối với anh. Đợi anh một tháng chính là một loại cảm giác tự an ủi, cũng là sự tin tưởng đối với Diệp Quân Lâm.

“Vừa hay, một tháng sau nếu Diệp Quân Lâm không quay trở lại thì chúng ta sẽ đưa con ra nước ngoài sinh con, cũng sẽ không sợ bị người khác ngăn cản nữa” Vẻ mặt Ngô Thị Lan hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK