“Anh mau về đi, con gái anh sắp cưới với người khác rồi”
Ngô Thị Lan hét lên.
Ngay sau đó Đoàn Hồng Thái, Trịnh Nhã Lan, Đoàn Văn Chấn và những người khác đã tập trung tại gia đình nhà họ Trịnh.
Mọi người đều tỏ vẻ bối rối.
Ngày cưới của Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm?
Những người thân cận nhất không biết vậy mà đã lan truyền tới tai những người không phải thân thích kia.
“Nhìn xem, đây là con gái ngoan của anh! Anh còn không biết cô ấy đã kết hôn! Đây không phải là coi anh như cha mẹ! Không đề cập đến chúng ta! Tại sao? Đây là sẽ không nhận ra chúng ta sao?”
Ngô Thị Lan tức giận nói.
“Con gái bất hiếu!”
Đoàn Hồng Thái bất lực thở dài, ông ta và Trịnh Nhã Lan đều cảm thấy không liên quan.Thật là xấu hổ làm sao!
“Chịu không nổi? Tôi chịu không nổi!”
Ngô Thị Lan, Trịnh Quốc Thắng, Đoàn Văn Chấn và những người khác đều muốn nổ tung vì tức giận. Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Lan thậm chí còn khó chịu hơn.
Họ lập tức gọi cho Lý Từ Nhiệm: “Nghe nói con đã định ngày cưới rồi?”
Lý Từ Nhiệm bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, con đã thảo luận với Quân Lâm, dự định sẽ thông báo cho mọi người vào tối nay”
“Con đã thảo luận với chúng ta về đám cưới của con chưa? Trong mắt con còn có người cha người mẹ, còn có ông bà nhà họ Đoàn họ Trịnh không?”
“Con không định nhận mẹ ruột nữa sao? Mà này, mẹ của Diệp Quân Lâm là mẹ của con vậy mẹ đây là gì của con chứ?”
Trịnh Nhã Lan tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại.
Lý Từ Nhiệm nói: “Mẹ, hiện tại con có thể tự mình phụ trách việc của mình. Không nhất thiết phải cùng mẹ bàn bạc, con nhất định sẽ tự mình thu xếp”
“Con chịu trách nhiệm được một việc lớn như hôn lễ đó sao? Hơn nữa không ai trong chúng ta đồng ý việc cón tái hôn với Diệp Quân Lâm! Con thậm chí còn không hỏi ý kiến ông với bà, họ sẽ là người đứng ra làm chủ hôn cho con đó” Trịnh Nhã Lan liên tục đặt câu hỏi.
“Mẹ, tại sao mẹ phải làm chủ việc của con!
Con biết mẹ sợ ông bà, nhưng chúng ta không cần họ làm chủ cho việc của chúng ta. Hơn nữa con hiện tại vốn vững vàng, sẽ không để bất kỳ ai kiểm soát nữa” Lý Từ Nhiệm có chút không hài lòng nói.
“Tốt nhất con nên tới đây nói chuyện đi. Nếu không bà nội con sẽ đi tìm con đó.”
Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm chỉ có thể trở về nhà họ Trịnh trong sự bất lực.
Trong bầu không khí trầm mặc.
Ai cũng mang một vẻ mặt ủ rũ.
“Quỳ xuống!”
Ngô Thị Lan lạnh lùng nói.
“Ý bà là gì ạ?” Lý Từ Nhiệm hỏi.