Vô sỉ không biết xấu hổ là bốn người bọn họ cơ mà?
Không phải anh.
Tây Tăng thực sự đị-ngược lại tâm lý của mình, đi chỉ trích những người khác.
Anh ta không dám mặt dày đi làm những chuyện này.
Diệp Lâm Quân cười nhạt một tiếng: “Bắc Ma bị các người giết chết?”
“Đúng vậy, là chúng tôi!”
Ba người Đông Thú lập tức thừa nhận.
“Ha ha, con khỉ khô, Bắc Ma căn bản chưa chết!”
Diệp Lâm Quân cả giận nói.
Bắc Ma đương nhiên không chết.
Mà nhanh thôi, gã sẽ tỉnh lại.
Sau khi Diệp Lâm Quân vê Kinh thành, đã giao cho lão Tần, Cổ Dương, những vị nhân sĩ chuyên nghiệp.
Sau khi kiểm tra thì nói Bắc Ma có thể tỉnh lại.
Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Diệp Lâm Quân vừa dứt lời.
Tất cả mọi người đều cười.
Bắc Ma sao có thể chưa chết? Mãy vạn người nhìn thầy gã chết rồi.
Điều này không chỉ có tứ tiểu long nói.
Mà ba mươi tám người trong đội cảm tử và mấy nghìn người dưới trướng Bắc Ma cũng nhìn thấy.
Tận mắt chứng kiến! Không thì đám tay sai của Bắc Ma không sẽ không đầu hàng.
Bây giờ anh lại nói Bắc Ma chưa chết? Ai mà tin cho nổi? “Diệp Lâm Quân ơi Diệp Lâm Quân, anh càng nói càng thái quát” “Lúc đầu thì bảo anh giết Bắc Ma, bây giò lại nói Bắc Ma không chết, trước sau mâu thuẫn! Anh nói láo thì cũng phải viết nháp trước chứ?” Tất cả mọi người đều vui vẻ.
Bao gồm cả Tây Tăng.
Lúc đầu còn lo là lỡ như Diệp Lâm Quân còn biết một chút gì.
Bây giờ xem ra, Diệp Lâm Quân thuần túy chỉ muốn đoạt công lao.
Ngay cả vệ binh Viêm Long trên dưới đều tức giận.
“Diệp Lâm Quân, anh cảm thấy chúng tôi là đồ ngốc à? Mấy tỉ người đều biết Bắc Ma chết rồi, duy chỉ có anh nói Bắc Ma còn sống! Lúc đầu anh nói anh giết Bắc Ma mà? Sao giờ lại nói gã không chết?” Diệp Lâm Quân nhìn mọi người, nói: “Tôi không nói giết gã, chỉ nói là diệt trừ gất” “Được được được, nếu Bắc Ma là đo anh diệt trừ, vậy anh nói vì sao chúng tôi không thấy anh? Rốt cuộc anh ở đâu?” Tây Tăng chất vấn.
“Bởi vì tôi ở trong đội cảm tử” Diệp Lâm Quân cười nói.
“Đội cảm tử? Không thể nào! Mỗi người trong đội cảm tử, chúng tôi đều biết, tên của mỗi người chúng tôi đều điểm danh, anh không thể nào ở trong đội cảm tử được!” Tây Tăng khẳng định nói.
“Tôi đi thay người ta!” “Anh đi thay ai? Chẳng lẽ là Hoàng Mộ Phong?”
Tây Tăng cười mỉa mai.
“Đúng vậy, tôi đi thay Hoàng Mộ Phong! Lúc trước người kia chính là tôi, là tôi dẫn theo ba mươi chín người cùng với các người mỗi người đi một ngả…”
Diệp Lâm Quân nói ra tình hình ban đầu.
Nam Tương cười nói: “Nghe ngóng được nhiều đấy! Đáng tiếc, căn bản không có ai đi thay Hoàng Mộ Phong, là tự anh ta đi!”
“Anh-ta cũng thừa nhận mình đào ngũ, để chúng tôi chém giết rồi.”