Giống như Hoàng Mạnh Hùng bọn họ ngay cả tư cách nịnh bợ cũng không có.
Thừa biết Hoàng Mạnh Hùng cũng là bò ra đất như thế mà đi nịnh bợ Dửơng Hạo Quân. Ông ta phân công hết tất cả nhiệm vụ mà Diệp Lâm Quân đã sắp xếp.
Ông ta bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu.
Lão thái thái dẫn theo một đám người vội vàng nghênh tiếp.
Vừa bưng trà rót nước, vừa quạt mát, còn có cả đấm bóp chân.
Lý Hồng Thắng thậm chí còn nằm trên mặt đất để đánh giày cho Hoàng Mạnh Hùng.
“Ông Đường, giày của ông bẩn rồi, để tôi lau chol”
Đối mặt với những thứ này, Hoàng Mạnh Hùng tỏ ra thờ ơ.
Lão thái thái hỏi: “Anh cả rốt cuộc là có nhiệm vụ gì? Sao ngay cả tôi cũng giấu diếm?”
Hoàng Mạnh Hùng vừa muốn nói, nhưng lại nghĩ đến thứ gì đó, lập tức giật đầu: “Đúng, chuyện này cũng phải giữ bí mật với em!”
“Nhưng em cứ yên tâm! Sau khi làm xong chuyện này, địa vị của môn phiệt Tây Đường chúng ta ở Lạc Việt sẽ tăng thêm một cấp! Còn được cả Lạc Việt công nhận!”
“XU Hoàng Mạnh Hùng nói xong, bà cụ cũng rất cao hứng.
“Chuyện tốt! Thật sự là chuyện tốt!”
Những thành viên khác trong hai nhà Lý — Trịnh nghe xong càng cảm thấy hứng thú, giống như nước triều dâng trào.
Địa vị của môn phiệt Tây Đường càng cao, tương lai của bọn họ sẽ càng xán lạn.
Lý Hồng Thắng đánh giày, Trương Phúc Long, Trịnh Quân Nga và Cao Văn Sinh càng dùng sức hơn đấm chân đấm lưng cho ông ta hơn.
“Ông Hùng anh minh! Chúng tối tin rằng dưới sự lãnh đạo của ông, môn phiệt Tây Đường nhất định sẽ vinh quang ngàn năm!”
“Tôi cảm thấy tự hào vì là thành viên của môn phiệt Tây Đường!”
Ngô Thị Lan và Lý Văn Chấn cũng ân cần niềm nở.
Lý Từ Nhiệm và cha mẹ của cô không hợp với những người này.
Bọn họ, đặc biệt là Lý Từ Nhiệm, căn bản không làm được những hành động đó.
Cũng may, bà nội vẫn yêu thương cô.
Chính ngay lúc này, quản gia của nhà họ Lý hớt ha hớt hãi chạy vào.
“Không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Tôi nhìn thấy Diệp Lâm Quân trở về rồi!”
Quản gia hét lên, €ó điều khi nhìn thấy Hoàng Mạnh Hùng cũng ở đó, ông ta lập tức bị dọa sợ mà quỳ xuống đất.
Quản gia được Lý Văn Chấn đưa vào lúc nào cũng lăm le biệt thự của Diệp Lâm Quân.
Nhưng quản gia này quá lỗ mãng rồi.
Kinh ngạc như vậy cũng là Hoàng Mạnh Hùng giật cả mình.
Sắc mặt hai nhà Lý – Trịnh cũng cực kỳ khó coi.
Khẩn trương như vậy trước mặt Hoàng Mạnh Hùng, đây chẳng phải khiến bọn họ khó coi sao?
Mọi người đều bị dọa sợ đến mức run lấy bẩy.
Sợ rằng Hoàng Mạnh Hùng sẽ trách phạt.
Nhưng Hoàng Mạnh Hùng chỉ hỏi: “Đó chẳng phải kẻ bán nước Diệp Lâm Quân sao?”
Gần đây có rất nhiều tin xôn xao.
Cả Hoàng Mạnh Hùng và Đường An Nhiên đều biết chuyện đó.
“Đúng, đúng, chính là cậu ta! Tên nhóc này đã lấy rất nhiêu tê được, còn giấu một phần đưa cho người khác, bán đứng Lạc Việt!” “Tôi cảm thấy xấu hổ khi quen biết Diệp Lâm Quân!” “Loại cặn bã không nên sống trên đời này!” Tất cả mọi người lần lượt chế nhạo Diệp Lâm Quân.
Tâm trạng Lý Từ Nhiệm không tốt, cô siết chặt tay thành nắm đấm.
“Không đúng, không phải anh ta chạy ra nước ngoài rôi sao? Sao lại trở vê?” Cao Văn Sinh đưa ra câu hỏi.