Vô số người đã chết trong tay anh ta, cũng ước chừng trăm ngàn người.
Có danh hiệu là “Kiếm Tôn khát máu”.
Vào ngày thường, người dân ở thành Vô Song nhìn thấy anh ta đều tránh xa.
Chính vì vậy những người định bắt nạt Diệp Lâm Quân kia bỏ chạy ngay khi nghe thấy tiếng anh ta.
Sở dĩ lộ ra vẻ mặt hiền lành hoàn toàn là vì bé Quân.
Tài năng của cô bé quá cao quá cao.
Vì vậy, Phó Phong Thu coi cô bé như báu vật.
Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên cũng đã nghe truyền thuyết về thành chủ.
Hai người lập tứ€ nhỏ giọng thuyết phục: “Hạo Quân, anh mau xin lối đi! Thành chủ tính tình không tốt lắm đâu!”
Nơi này khác hản với cuộc sống éủa ñhững người bình thường.
Thậm chí không có quy tắc nào cả.
Thành chủ chính là quy tắc.
Giết người tùy ý, dù sao cũng không ai bắt anh ta lại.
Họ thực sự sợ rằng tính khí bướng bỉnh của Diệp Lâm Quân sẽ chọc giận thành chủ.
Khi nghe điều này, Diệp Lâm Quân đã không Vui.
“Anh thì liên quan gì đến tính tình anh ta không tốt? Anh ta không có tư cách!”
Diệp Lâm Quân nói.
Tất cả mọi người: Đúng là sợ điều gì liền gặp điều đó?
“Anh nói tôi không đủ tư cách?”
Giọng nói của Phó Phong Thu thay đổi rõ ràng, lạnh lùng như từ địa ngục đến.
Nhiệt độ quanh mình nhanh chóng hạ xuống.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hoảng sợ nhìn Phó Phong Thu, sợ anh ta nổi con ba máu lên.
Nào biết Diệp Lâm Quân lại tiếp tục đấu khẩu: “Đúng, anh không đủ tư cách!” “Tôi không có tư cách?”
Phó Phong Thu nâng cao giọng, giống như Thiên lôi cuôn cuộn nổ tung trên không trung.
“Ầm ầm.
Đất đai bắt đầu rung động, toàn bộ thành Vô Song bắt đầu lắc lư.
Mọi người đều nghiêng ngả đứng không vững.
“Rầm rầm..”
Điều đáng sợ hơn nữa là một sức mạnh vô hình tỏa ra từ cơ thể Phó Phong Thu.
Luồng lực mạnh đến đáng Sợ này chền ép bốn phía chung quanh.
Những khu rừng tre rậm rạp xung quanh thành Vô Song liên tiếp sụp đổ nhanh chóng.
Lan ra…
Tiếp tục lan ra bên ngoài.
Hơn mười dặm tre trúc quanh thành Vô Song toàn bộ bị san bằng…
Không chỉ thế, bầu trời ở thành Vô Song cũng tối lại.
Mây đen cuồn cuộn kéo đến, một trận bão tố sắp tới.
Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên đều sợ đến ngây người.