„ Mọi người lập tức im lặng.
Lần này, ai cũng có thể nhận ra.
Lý Từ Nhiệm đã thật từ bỏ rồi.
Nếu không tuyệt đối sẽ không ra nước ngoài, cũng sẽ không để đứa bé mang họ của cô.
Trong chỗ tối, Chiến Thần Tu La Trần Hữu Đạo đang quan sát tất cả.
Ngay cả kẻ tàn nhân như anh ta, cũng phải thỏ dài một tiếng.
Thực sự không dễ dàng gì…
“Kể ra cũng thật kỳ lạ, sau khi chúng ta rời đi, nghe bảo Chiến Thần Côn Luân cũng rời khỏi Nam Giang, hình như là có chuyện cực kỳ quan trọng!”
Trương Phúc Long ñói.
Trên khuôn mặt của mấy người Ngô Thị Lan lập tức xuất hiện vẻ ngạc nhiên; “Hả? Bây giờ còn có chuyện khiến Chiến Thần Côn Luân phải rời đi xử lý à?
“Vậy chắc chắn là việc cực kỳ quan trọng, nếu không thì Chiến Thần Côn Luân sẽ không rời đi đâu!”
Cả nhóm người bàn tán về chuyện của Chiến Thần Côn Luân.
thân toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ không chắc chắn lắm cho nên lại liếc nhìn thêm một lần nữa.
Thật sự là người đó!
Cơ sở y tế này là eơ sở cao cấp nhất ở Tinh Quốc, nhân vật mà họ tiếp xức cũng là những nhân vật tâm cỡ hàng đầu.
Đặc biệt là khoảng thời.gian này,rất nhiêu doanh nhân giới thượng lưu đều đang thảo luận chuyện này.
Vì lẽ đó họ nhận ra tấm ảnh của Diệp Quân Lâm.
“Hả? Sao thế?”
Lý Từ Nhiệm cảm nhận được từng đôi mắt ngạc nhiên của nhân viên y tế, cô ngẩng đầu lên hỏi.
Đồng thời tắt điện thoại đi.
“Cô Từ Nhiệm, người đàn ông trong tấm ảnh đó có phải là chồng của cô không?”
Một người trong số đó dè dặt hỏi.
Lý Từ Nhiệm+lạnh lùng: “Đã từng thôi!”
“Anh ta cũng là người Lạc Việt sao?”
Một người khác lại hỏi, “Là người Lạc Việt!”
Lý Từ Nhiệm gật đầu.
“Am Sau khi họ xác nhận xong, cả người lại run lên cầm cập, thậm chí lộ ra cả vẻ sợ hãi.
Không ngờ người mà họ phải chăm sóc tiếp theo lại là vợ của người đàn ông đó.
Thật là quá đáng sợi Lý Từ Nhiệm thấy được sự thay đổi cảm xúc của những con người đó, cô hỏi: “Sao thế?
Xem ra các cô quen biết anh ta?”