Không thể nào là đám người nước ngoài…
Cao thủ nước ngoài muốn lẻn vào đây, độ khó quá lớn, gần như là bất khả thi.
Mà nếu có lẻn vào cũng sẽ bị người của anh nhanh chóng phát hiện, Như vậy thì chỉ còn những người trong cùng Lạc Việt này!
€ó người ở:Lae Việt,không/muốn để mình tiếp tục ngồi cái ghế chiến thần Côn Luân!
Là ai?
Sẽ là kẻ nào?
Không thể nào là chiến thần Tu La.
Tuy thẳng này bình thường tàn bạo, vô tình nhưng chắc chắn không phải loại người dùng thủ đoạn hạ lưu để đạt được mục đích.
Ngày hôm nay nếu biết anh bị thương, thằng này thậm chí sẽ không đánh cùng anh luôn.
Kẻ này luôn muốn đánh bại anh một cách đường đường chính chính.
Suy nghĩ trong đầu Diệp Lâm Quân quay nhanh chóng, rất nhanhí anh đã đưa ra kết luận, người vừa rồi ra tay chơi xấu anh chắc chắn là người Lạc Việt.
Hơn nữa kẻ này còn ẩñ nấp trong nhưng gia tộc trong kinh thành.
Ừm?
Thử hỏi lại chính mình xem, anh sau sáu năm chinh chiến đều ở biên giới hoặc chiến trường, hầu như từng đặc tội với ai ở Lạc Việt cả.
Chẳng lẽ người kia nghĩ mình là miếng bánh ngọt béo bở di động?
Vậy không phải nên giết mình sao? Sao lại muốn kéo mình khỏi cái ghế Côn Luân làm gì?
Ngay lúc này, Diệp Lâm Quân lại đứng lên một lần nữa.
Chiến thần Tu La không quan tâm trong lòng Diệp Lâm Quân suy tứ cái gì, dứt khoát ra tay, tiếp tục đánh nhau với Diệp Lâm Quân.
“Oành!”
Rất nhanh, Diệp Lâm Quân lại bị đánh bay ra ngoài.
“Oành!”
Lại một lần nữa, lại thêm một lần bị đánh bay.
Liên tục mấy lần như vậy, cuối cùng Diệp Lâm Quân cũng không còn đủ lực để đứng dậy nổi nữa.
Máu tươi vẫn trào ra không ngừng từ miệng anh…
Diệp Lâm Quân rốt cuộc không ép nổi độc tính của độc dược nữa.
Độc tố không bị chèn ép, rất nhanh tiếp tục lan ra, ăn mòn cơ thể anh.
Lại thêm nhưng thương thế khi giao thfu với chiến thần Tu La cùng đả thủ trong bóng tối kia khiến cho trạng thái của anh,càng tồi tệ, anh không trụ nổi rồi.
Với tình trạng cơ thể anh lúc này, đừng nói chiến thần Tu La, ngay cả một đứa trẻ cầm dao.
đến cũng có thể giết anh.
“Anh… anh thắng…”