Toàn trường lại lần nữa xôn xao.
Mợi người nhìn Diệp Lâm Quân tức giận nói: “Anh không đi hại bé Quân? Còn đi cứu bé Quân à?
Sẽ không ai tin điều đó.
“Là một mình tôi đi tới Hắc Thần Giáo, giết chết tất cả mọi người trong Hắc Thần Giáo, bao gôm cả giáo chủ và các phó thủ lĩnh, sau đó cứu bé Quân!” “Và chính người đứng đầu Hắc Thần Giáo đã nói với tôi răng gián điệp là đồ đệ của anh!” Diệp Lâm Quân nói một cách nghiêm túc.
Chỉ là lời nói này quá khó tin.
Không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
“Con khi mốc!” “Rõ ràng bé Quân là do lão thành chủ rời núi cứu về! Còn liên quan gì đến anh!”
“Anh còn tiêu diệt toàn bộ Hắc Thần phái? Anh là người bình thường, có năm mơ cũng không nên nghĩ vậy chứ?” “Tiêu diệt Hắc Thần Giáo chỉ có lão thành chủ cấp chí tôn tầng thứ sáu mới có thể, một người bình thường như anh lại nói mạnh môm như thế, không sợ trúng gió méo mồm à?”
Không ai có thể tin rằng một người bình thường có thể hủy diệt được thế lực khổng lồ của Hắc Thần Giáo.
Điều đó là không thể nào! “Được rồi, cuối cùng thì lão thành chủ xuống núi ra tay, bé Quân cũng không sao, cứ để chuyện này qua đi! Anh ta là ba của bé Quân, chúng ta không thể làm gì được!”
“Rút thôi, mọi việc cứ vậy đi!” Phó Phong Thu nói.
Lúc này mọi người mới không tiếp tục truy cứu nữa.
“Diệp Lâm Quân, về sau bịa chuyện thì bịa thật một chút.”
Lý Từ Nhiệm cực kỳ thất vọng với Diệp Lâm Quân.
Anh suýt nữa đã giết chết bé Quân thì thôi, thậm chí còn bịa ra một lời nói đõi giả trân như Vậy.
Mọi thứ đến hồi kết thúc.
Không ai vưi vẻ hơn đám người Khương Tử Hào.
Hoàn toàn tránh khỏi sự nghỉ ngờ, còn kết tội được Diệp Lâm Quân.
“Ôi đúng là trong hiểm có phúc!” “Nhưng con bé đáng chết này đã trở lại, thân phận của chúng ta vẫn bị đe dọa! Chúng †a phải nghĩ cách khác!” Khương Tử Hào sò cằm suy nghĩ.
“Đúng vậy, ngay cả lão thành chủ cũng đang bảo vệ nó, tương lai thành Vô Song còn không phải đo nó định đoạt hay sao?” Mấy người khác cũng một mặt ưu sầu.
Đúng lúc này, trước mặt bọn họ xuất hiện một người.
Diệp Lâm Quân!
“Anh… anh đến từ khi nào?”
Khương Tử Hào bị hù đến hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
Sao Diệp Lâm Quân này tới mà không gây ra tiếng động nào vậy?
Đúng lúc bọn họ đang bàn về cách đối phó với con gá[añlí ta thì anh ta xuất hiện.
Đây cũng quá dọa người rồi.
“Nể tình các người từng chăm sóc con con gái tôi, tôi cho các người một tuần để thừa nhận, đồng thời xin lỗi.”
Diệp Lâm Quân trực tiếp bày tỏ ý định của mình.
“Anh bị bệnh à? Bảo chúng tôi thừa nhận chuyện gì? Xin lỗi ai?”
Khương Tử Hào hỏi.
“Trong lòng cậu tự biết rõ!”
“Hãy nhớ rằng, con người có thể mắc sai lầm.
Các người tuổi còn nhỏ, có thể hiểu được. Nhưng nếu biết sai thì có thể sửa đổi!”
“Còn không biết sai thì các người chỉ còn một con đường chết thôi.”