Phương Tử Tình biết giữa tỉnh thành nội thành với tập đoàn Vân Đình có mâu thuẫn. Lúc này cô mới ngộ ra, đó là đòn trả đũa của bọn họ.
“Ở đây là Tiêu gia?”
Phương Tử Tình kích động nhìn những người đang quỳ dưới đất.
Thế lực của tên này mạnh vậy sao?
Đến cả Tiêu gia cũng không phải là đối thủ?
“Cô là Phương Tử Tình đúng không? Vậy để tôi nói cho cô biết một chuyện…”
Lý Nhị gia kể lại toàn bộ sự tình của Tiêu gia cho Phương Tử Tình nghe. Cô liền không giấu nổi sự kinh hoang, Tên Viên Phù Đồ này cũng quá đáng sợ rồi?
Ông ta dám làm nhục Tiêu gia thành như vậy!
Viên Phù Đồ ngắm nhìn Phương Tử Tình kiều mị cùng Trịnh Tử Hàm rụt rè e thẹn thì hắn lại bắt đầu hứng thú.
Viên Phù Đồ vẫy tay ra hiệu mọi người rời đi.
“Không…Ông tính làm gì?”
Phương Tử Tình nghĩ đến gì đó liền vô thức lùi về phía sau.
“Bịch!”
Viên Phù Đồ ném Phương Tử Tình và Trịnh Tử Hàm lên giường.
Hắn cũng là người luyện võ nên làm sao hai người phụ nữ có thể phản kháng lại nổi?
Đáy mắt họ lóe lên sự tuyệt vọng.
Nhóm người Tiêu Quốc Phỏ chỉ biết lắc đầu bát lực.
Tên Viên thiếu này đúng là trắng trợn, không kiêng dè ai cả.
Nhiều người đang ở đây mà hắn vẫn dám bắt đầu?
Hai người phụ nữ bị Viên Phù Đồ chắm cũng quá thê thảm rồi.
“Äm”
“Răng rác!”
Đúng lúc này thì cửa biệt thự sập xuống, tất cả kính cửa sổ đều bị vỡ ra.
Tiếng động lớn này khiến mọi người giật mình.
Mọi người gắng gượng tiến ra phía cửa.
Đến Viên Phù Đồ còn dừng động tác và nhìn chằm chằm về hướng đó.
Sau đó, họ thấy có bốn người xuất hiện.
Kỳ Lân và Bạch Hỗ đứng hai bên.
Đứng giữa là Diệp Quân Lâm đang ngậm một điếu thuốc trong miệng.