Mặc dù ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng mọi người đều không phục.
Chiến thần Côn Luân đúng thật là có tài chỉ huy siêu phàm, đánh đâu thẳng đó, nhưng tình huống hôm nay đâu có giống đâu? Cũng không phải là chiến tranh! Đội hộ tống có mười sáu người, thêm Diệp Lâm Quân nữa là mười bảy.
Mà bất kể phe ta hay phe địch đều là cao thủ hạng nhất, chiến đấu chỉ kết thúc trong một cái chớp mắt, thế cho hỏi làm sao mà chỉ huy? Cũng chẳng phải là cả một đoàn quân.
Đây là ném tới một cái gánh nặng đó có biết không hả? Lại còn ngôi xe lăn nữa chứ! Sau khi Vệ binh Viêm Long rời khỏi đó.
Bạo Long là đội trưởng của đội Long, cũng là người tổng phụ trách lần hộ tống này.
Anh ta lạnh lùng nói: “Chiến thân Quân, tôi thừa nhận trước đây ngài đúng là thân tượng của tôi, tôi cũng rất tôn trọng ngài.
Nhưng hôm nay ngài lại ngồi trên xe lăn, không còn tí sức chiến đấu nào, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Ngài đến để hộ tống? Ngài lấy cái gì để mà hộ tống đây?”
Đội trưởng đội Phượng, Hỏa Phượng Hoàng cũng cười lạnh nói: “Đúng vậy, đến lúc đó ngài bảo chúng tôi phải bảo vệ ngài hay bảo vệ đồ vật đây? Ngài đến chi thêm phiên phức cho chúng tôi thôi!” Đội trưởng đội Hổ, Chiến Dần ồm ồm nói: “Lại nói nhá, thực lực của bốn đội chúng tôi mà bọn họ còn phải lo à? Mặc dù chúng tôi rất ít ra tay, nhưng những nhiệm vụ do chúng tôi hộ tống có lần nào thất bại chưa?”
“Đúng đó! Mười năm gân đây chúng tôi làm mấy trăm nhiệm vụ mà có lần nào thất bại đâu!”
Những người khác cũng kêu lên đầy bất mãn.
Nếu Diệp Lâm Quân mà khỏe mạnh thì sẽ chẳng ai nói gì.
Nhưng cái dạng này thì rõ ràng là không tin tưởng bọn họ rồi chứ còn gì nữa! Đội trưởng đội Lang, Sơn Lang cười lạnh: “Tài chỉ huy siêu phàm? Tôi muốn hỏi ngài, ngài có hiểu rõ về chức trách cũng như cơ cấu của bốn đội chúng tôi không?”
Diệp Lâm Quân lắc đầu.
Đối với vệ binh Viêm Long, anh thật sự không biết gì.
Đương nhiên đây cũng là điêu cơ mật.
“Nghe kĩ đây! Đội Long chịu trách nhiệm điều phối tình hình chung, đội Phượng phụ trách tình báo, đội Lang phụ trách ám sát còn đội Hổ là lực lượng bảo vệ! Ngay cả những điều này cũng không biết mà còn đòi chỉ huy chúng tôi? Làm sao mà được?”
Mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.
Giá trị của Diệp Lâm Quân trong đội ngũ này là số âm, anh sẽ chỉ níu chân mọi người mà thôi!
Băng Phượng Hoàng của đội Phượng vội vàng nói: “Được rồi, Vệ binh Viêm Long đã phái Chiến thần Quân tới thì tất nhiên là có ý định riêng của họ rồi, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian lên đường đi, chẳng mấy nữa mà chỗ này sẽ bị lộ thôi”
Mấy người Bạo Long và Hỏa Phượng Hoàng thở dài: “Hài, cũng đành vậy thôi chứ biết sao giời”
“Nhưng mà nói trước, lỡ mà có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thèm quan tâm anh ta đâu!”
“Tôi cũng thế, đừng có hòng mà kéo chân tôi nhát”
“Cho dù anh ta có chết thì tôi cũng không thèm nhìn lấy một cái đâu!”
Đây chính là thái độ của mọi người.
“Ngài đi cùng tôi đi” Băng Phượng Hoàng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giọng điệu cũng có thể xem như là dịu dàng. Chỉ vì Diệp Lâm Quân là thần tượng của cô. Nếu là người khác thì e là cô đã đi ra chỗ khác từ lâu rồi ấy.
“Được” Diệp Lâm Quân gật đầu.
“Nghe lệnh của tôi đây, bốn người của đội Lang phụ trách dò đường. Đội Hổ đi cuối chặn hậu. Những người khác đi theo tôi hộ tống đồ vật.
Lần này vì biệt hiệu Bạo Long, không được phép thất bại!”