Cho dù anh ta chỉ là một tên đầy tớ nhưng thân phận cũng vô cùng cao quý. Thứ nghiệt chủng như vậy vốn không có tư cách để anh ta phải tự tay giết chết. Có điều nghe đến Diệp Quân Lâm lớn mạnh như vậy ngược lại làm anh ta có chút hứng thú. Ám sát được một thiên tài cũng là một chuyện rất có thành tựu đó.
“Có người máu mặt như ngài tự mình ra tay, vậy thì tên Thắng nhãi đó khó mà thoát khỏi cái chết rồi”
“Chúng tôi đã ngay lập tức tra hỏi hành tung của thứ nghiệt chủng đó, biết được cậu ta hiện giờ đang ở Kim Lăng” Đàm Hành Ba cười thầm nghĩ: “Thù của Thẩm Trường Sinh cuối cùng cũng được báo rồi.”
Đêm nay, Chí Oánh mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Bà ta mơ thấy Diệp Văn Tùng – tên đầy tớ năm xưa đã từng áp chế cả Hoa Hải khiến cho không người nào ngẩng đầu lên nổi đến tự tay giết chết bà và Diệp Quân Lâm. Trong mơ, bà tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Lâm bị một dao xuyên qua người.
Chí Oánh bị doạ sợ liền tỉnh-dậy, thở hổn hển.
Cho tới khi bà mở cửa sổ muốn hít thở không khí lại phát hiện đây không phải là mơ. Đây là sự thật!
Diệp Văn Tùng thật sự đến rồi!
Có một bóng đen đang đứng trên vách ngăn của đại viện quân khu.
Chí Oánh đã quá rõ ràng, vừa nhìn liên nhận ra anh ta chính là tên đầy tớ Diệp Văn Tùng mà nhà họ Diệp cử đến chân chính phụ trách trông coi người của mình. “Chí Oánh, bà và tên nghiệt chủng kia của bà còn không ra chịu chết sao?”
Một tiếng hét rét lạnh truyên tới vang vọng khắp cả sân trong. Hóa ra vừa rồi khi Diệp Văn Tùng tới, bọn họ đều không một ai phát hiện ra anh ta. Tiếng hét này của Diệp Văn Tùng làm Chí Oánh bị dọa sợ ngã ngồi xuống nền đất. Diệp Văn Tùng đến rồi, bọn họ không còn đường sống nữa Tồi.
Bà chết rồi cũng không sao, quan trọng là Diệp Quân Lâm. “Mẹ, mẹ cứ ngủ đi.”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm truyền tới đồng thời cửa sổ cũng bị đóng lại. Lúc sau, Diệp Quân Lâm cùng với Tây Phương xuất hiện trong sân nhà. “Ừ, cũng không tệ! Không hổ là thứ nghiệt chủng chảy trong mình dòng máu cao quý của nhà họ Diệp! Chẳng trách một tên hạ đẳng cũng muốn trèo cao, bám víu vào nhà quyên quý? Thứ huyết thông cao quý này đúng là tốt thật, chỉ cần có một chút ít là có thể thay đổi cả một cuộc đời rồi”
Diệp Văn Tùng lạnh giọng nói. Trong một gia tộc càng lớn mạnh, bàn về huyết thống, người được chia thành nhiều loại đẳng cấp khác nhau càng được nhìn nhận nghiêm trọng hơn. Ví dụ Diệp Văn Tùng vốn dĩ thuộc dòng họ khác, mang một cái tên khác nhưng với tư cách là tay sai của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp đã chiếu cố ban cho anh ta cái tên Diệp Văn Tùng. Diệp Văn Tùng cảm thấy anh ta như đã giành được sự tôn kính tối cao liền lập tức vứt bỏ đi gốc rễ của mình.
Từ đó tới nay vẫn luôn dùng cái tên “Diệp Văn Tùng”
này, điều này đối với anh ta giống như một vật tượng trưng cho thân phận của mình! “To gan, một tên đầy tớ mà cũng dám nói nói chuyện với anh lớn của tôi như vậy sao?”
Đông Phương ôm ồm nói. “Tên Thằng nhãi này đích thực là có chút bản lĩnh, vậy mà lại có thể tìm tới thành Trường Giang! Nhưng đây cũng sẽ là sự lựa chọn sai lâm nhất mà cậu đưa rai”
“Hôm nay tôi tới đây để giết anh cùng với mẹ của anh! Hai người không thể tiếp tục sống sót đâu!”
Diệp Văn Tùng lạnh giọng nói. Vừa nghe thấy anh ta muốn giết Diệp Quân Lâm, mấy người Tây Phương đều cười lớn.
Người này không có mắt sao? “Muốn chết!”
Khóe miệng của Trung Phương quẹt qua thành một đường cong khát máu.
Có thể đối đầu với một cao thủ làm cho anh ta rất phấn khích. “Không, để tôi!
Diệp Quân Lâm bước ra.
Từ trong miệng của mẹ biết được, thật ra nhà họ Diệp căn bản chưa từng coi trọng bà.
Ngót nghét ba mươi năm nay, chân chính phụ trách trông coi bà lại là tên tay sai Diệp Văn Tùng này. Trấn Giang Vương chính là con chó do anh ta điều động.
Vì vậy nói trắng ra người hành hạ mẹ của anh không ai khác ngoài chính là Diệp Văn Tùng. Anh phải tự tay giết chết anh ta!
“Bắc Phương đưa dao cho tôi!”