Sau đó, Trần Hữu Đạo rời đi, Phàn Thắng Nam cho Diệp Lâm Quân uống thuốc cổ.
Lần này, tác dụng của loại thuốc cổ mà hai người mang đến càng mạnh, vừa uống vào miệng, hiệu lực của thuốc đã chảy khắp cơ thể, sức lực dồi dào, tinh thần tỉnh táo, nói là người già uống có thể trẻ lại thì cũng không quá
Sau đó, Phàn Thắng Nam lại dùng cách chữa bệnh cổ xưa tra xét cơ thể của Diệp Lâm Quân. Lúc này Diệp Lâm Quân cần tạo ra biểu hiện giả dối là thân thể bị tổn thương để lừa Phàn Thắng Nam. “Cơ thể anh bị tổn thương rất nghiêm trọng, ít nhất tôi cũng phải hoàn thành một đợt điều trị cho anh mới đi được!” Phàn Thắng Nam nói. lâu?”
Diệp Lâm Quân hoảng sợ: “Một đợt điều trị mất bao “ít thì một tháng, nhiều thì ba tháng hoặc là nửa năm.” Phàn Thắng Nam trả lời.
Diệp Lâm Quân sắp ói ra máu đến nơi rồi! “Chiến thần Thắng Nam, cô không cần quản lí đội quân Âu Lạc à?” Diệp Lâm Quân hỏi. “Tạm thời không cần, đã đến lúc để họ tự mình rèn luyện rồi!” Phàn Thắng Nam gọi người mang vài vali hành lý vào. Diệp Lâm Quân sửng sốt: “Cô muốn ở đây à?” “Đúng vậy, tôi phải ở đây thì mới chăm sóc anh được chứ! Nếu không tôi đi đầu bây giờ?” Phàn Thắng Nam hỏi ngược lại.
Đúng lúc này, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh bé bé Quân mua thức ăn về.
Cô thấy một người phụ nữ xa lạ đang chuyển đồ vào nhà mình nên hỏi: “Đây là ai?”
Cho dù Lý Từ Nhiệm có hiền dịu thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh này.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Phàn Thắng Nam. Cô cũng không hỏi thẳng cô ta mà nhìn Diệp Lâm Quân dò hỏi, cô đang chờ anh giải thích. “Cô ấy là…”
Diệp Lâm Quân vừa định nói chuyện thì Phàn Thắng Nam mở miệng: “Xin chào, tôi là Phàn Thắng Nam, đồng đội của Hạo Quân! Tôi là quân y, tới đây giúp anh khôi phục sức khỏe, thời gian tới tôi sẽ ở đây!”
Phàn Thắng Nam không hỏi ý Lý Từ Nhiệm, tiếp tục sai người chuyển hành lý vào nhà.
Lý Từ Nhiệm chào đón người đến chữa bệnh cho Diệp Lâm Quân, nhưng cách làm cả vú lấp miệng em của Phàn Thắng Nam làm cô thấy rất khó chịu. Đến Chí Oánh đều cảm thấy có vấn đề.
Phàn Thắng Nam tự chọn một gian phòng trong biệt thự vào ở.
Đây là phòng làm việc của Lý Từ Nhiệm nhưng lại bị Phàn Thắng Nam chiếm lấy, những thứ khác đều bị chuyển ra ngoài.
Chí Oánh thấy Lý Từ Nhiệm không vui, bà ngay lập tức nói với Diệp Lâm Quân: “Hạo Quân, bảo cô ấy đi đi có được không? Chúng ta thuê khách sạn năm sao cho cô ấy cũng được mà!”
Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ nhún vai, anh cũng muốn Phàn Thắng Nam rời đi lắm, nhưng từ thời gian tiếp xúc ngắn ngủi anh cũng đã phát hiện, tính cô gái này mạnh mẽ dứt khoát, chuyện đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. “Được rồi, sau này tôi sẽ chăm sóc anh, cam đoan là sẽ giúp anh khôi phục trong thời gian ngắn nhất, Đại Anh Hùng của tôi a!” Phàn Thắng Nam không để ý tới những người khác mà nói với Diệp Lâm Quân như vậy.
Cô ta nói thế thực ra cũng không sai. Diệp Lâm Quân có uy danh rất cao trong lòng binh lính Lạc Việt, là anh hùng trong lòng rất nhiều người. Nhưng lời này rơi vào trong tại hai người Đoàn Lê
Nguyên thì đã thành ra ý khác mất rồi.
Lý Từ Nhiệm lạnh lùng không nói gì. Một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình đã rất kỳ lạ rồi, bây giờ Phàn Thắng Nam như vậy càng khiến cô thấy mình như người tàng hình vậy. Cô là phụ nữ nên rất nhạy cảm, cô có thể đọc được những tình cảm khác trong mắt Phàn Thắng Nam, ảnh mắt cô ta nhìn Diệp Lâm Quân là ánh mắt của thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu.
Điều này làm cô không thể không nghi ngờ!