“Diệp Lâm Quân, anh có dám thừa nhận trước công chúng rằng mình đã từng tới Hắc Thần Giáo không?”
Phó Phong Thu lạnh lùng hỏi.
Diệp Lâm Quân không thể tin, run rẩy hỏi: “Hạo Quân, anh có đi qua Hắc Thần Giáo không?”
“Tôi đã tới Hắc Thần Giáo.
Diệp Lâm Quân thừa nhận.
Toàn trường đều xôn xao.
Không ngờ lại thật là Diệp Lâm Quân.
“Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, bản thân anh ta cũng thừa nhận mình từng tới Hắc Thần Giáo!
Chuyện của bé Quân đều do anh ta lên kế hoạch!”
Khương Tử Hào cười nói.
Ba người còn lại cũng vui mừng khôn xiết.
Sự nghỉ ngờ đối với bọn họ đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Lý Từ Nhiệm thay đổi trầm trọng, thất vọng nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân, hét lên một cách điên“cuồng: “Anh có biết anh đang làm gì không? Suýt chút nữa anh đã giết chết bé Quân rồi! Hắc Thần Giáo chính là hố lửa, mà anh thĩlại đấy con gái mình vào!”
Lý Từ Nhiệm tức phát điên.
Cô thực sự nghĩ rằng chính Diệp Lâm Quân đã thông đồng với Hắc Thần Giáo để đưa bé Quân đi.
“Anh, anh sao có thể như vậy? Hắc Thần Giáo là tà môn ma đạo. Bọn họ sẽ không bồi dưỡng bé Quân đâu, mà là dùng bé Quân để tu luyện!”
Chí Nam Yên cũng tức giận.
“Đồ ngul”
“Anh thật sự cho rằng Hắc Thần Giáo sẽ giúp anh huấn luyện con gái sao? Tà môn ma đạo như bọn họ chỉ suy nghĩ cho chính mình! Không để ý tới sống chết của con gái mình, anh tự dâng con gái mình cho bọn hợ chẳng khác này mang đi chịu chết”
“Đúng là người bình thường, tâm nhìn quá hạn hẹp|”
Mọi người bắt đầu chỉ trích Diệp Lâm Quân.
Nhìn anh giống như kẻ ngu vậy!
“Được rồi, bây giờ vụ việc đã khép lại! Chính ba của bé Quân là người đã tiết lộ tin tức về tài năng của con bé ra ngoài.”
“Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ giết chết, nhưng đây là ba của bé Quân, tôi sẽ tha cho anh ta một lần. Nếu có lần nữa, tôi sẽ xử lý nghiêm túc!”
Phó Phong Thu tổng kết chuyện này.
“Diệp Lâm Quân, chúng tôi thực sự rất thất vọng về anh! Nếu không phải có lão thành chủ ra tay, có lẽ bé Quân đã không còn trên đời này rồi!”
“Anh suýt hại chết bé Quần đấy!”
Lý Từ Nhiệm khóc không thành tiếng.
Nếu là người khác cổ có thể hiểu được.
Nhưng liên quan đến an nguy của bé Quân, cô không nhịn được.
Nổi đóa với Diệp Lâm Quân.
Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ mím môi, cười nói: “Sao các người không hỏi tôi đi làm gì?”
“Anh đi làm gì?”
“Đương nhiên là tới cứu bé Quân!”