“Cái gì?” Lý Trường An là huấn luyện viên nổi tiếng cơ mà? Sao lại phản bội Lạc Việt được chứ?
Nhưng những gì Lý Trường An làm quá kỳ quái, rất có thể chính là đang nhìn trộm bí mật, tiết lộ kế hoạch huấn luyện…
“Đừng rêu rao, để tôi xử lý chuyện này!” Kim Phụng Thiên võ vai Thiệu Hình Thiên rồi nói.
Đôi mắt của Kim Phụng Thiên hiện lên lên một chút sát ý: “Lý Trường An phải chết, anh ta không chết thì người chết chính là chúng ta.”
“Không sai, chắc chắn anh ta đã phát hiện từ lâu rồi, sợ rằng bây giờ đang thu thập chứng cứ mà thôi!”
Đại sư luyện thể thuật nói: “Chúng ta phải nhanh lên, nếu như Lý Trường-An vạch trần chúng tathì chúng ta chết chắc!”
Kim Phụng Thiên đã không thể chờ được nữa rồi.
Lý Trường An vẫn còn tiếp tục thu thập chứng cứ, nhưng anh ta lại không biết rằng hai người Kim Phụng Thiên đã phát hiện và đang nhìn chằm chằm anh ta.
Sau khi Lý Trường An thu thập đầy đủ chứng cứ thì anh ta thở dài một hơi: “Cũng chẳng biết sao mà Diệp Lâm Quân phát hiện ra được!
Lần này đã có chứng cứ đầy đủ, tôi xem các người trốn đi đâu”
Lý Trường An cầm chứng cứ lên rồi định rời đi nhưng đột nhiên phát hiện cửa lớn ở đây đã bị đóng.
Không tốt, bị phát hiện rồi!
“Lý Trường:An to gan nhỉ, vậy mà còn dám chạy tới địa bàn của chúng tôi.”
Lý Trường An nhíu mày rồi nói: “Hai người các ông là thứ vô liêm sỉ, vì lợi ích của mình mà hủy hoại thiên tài của Lạc Việt! Các người tự thú đi, tôi sẽ suy xét mà tha cho các người một mạng.”
Kim Phụng Thiên cười cười rồi nói: “Thế nhưng người chết không biết nói! Chỉ cần anh không nói thì chẳng ai biết cả!”
“Đúng thế, chỉ cần anh chết thì sẽ chẳng ai biết được bí mật của chúng tôi.’ Đại sư luyện thể thuật cũng nở một nụ cười quái dị.
Giờ phút này, Lý Trường An cảm nhận được một lưỡng sát ý vô cùng mãnh liệt.
“Tôi là người của Vệ binh Viêm Long, các người dám giết tôi ư?” Lý Trường An thay đổi sắc mặt.
“Các người có biết giết người của Vệ binh Viêm Long sẽ có hậu quả gì không?” Lý Trường An không tin rằng bọn họ dám giết mình.
“Nếu như anh là kẻ phản bội thì sao? Cho dù anh chết thì mọi người cũng võ tay khen hay!” Đột nhiên Kim Phụng Thiên lại cười.
“Các ông…’ Lý Trường An nhận ra được điều gì đó mà vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta nghĩ tới những gì Diệp Lâm Quân đã nhắc nhở. Đám người này thật sự muốn giết anh tal “Đi” Lý Trường An nghĩ tới chuyện chạy trốn.
“Muốn chạy à? Đã trễ rồi!” Hai người Kim Phụng Thiên chặn lại đường chạy trốn của Lý Trường An ngay lập tức.
“Giết!” Lý Trường An chỉ có thể dựa vào chính mình mà chạy ra ngoài.
Trong không gian chật hẹp phát sinh một quá trình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Nhưng cuối cùng Lý Trường An vẫn thua.
Cuối cùng anh ta nằm thoi thóp trong vũng máu. Còn Kim Phụng Thiên thì giả vờ như bản thân cũng bị thương.
“Âm ầm”
Ngay lúc này, cửa phòng thí nghiệm được mở ra, sau đó Thiệu Hình-Thiên dẫn theo mọi người đi vào.
“Trước đó tôi,chỉ là nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng anh thật sự phản bội Lạc Việt, chạy tới phòng thí nghiệm trộm tài liệu!” Thiệu Hình Thiên nhận được thông báo của hai người Kim Phụng Thiên nên vội vàng chạy tới.