Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm.
Đến cả Nam Phương cũng đều nhìn anh với vẻ không tin nổi.
Sao anh có thể biết được?
Sắc mặt Diệp Trung Lâm biến ảo khôn lường, tâm trạng hỗn loạn.
Hai mắt tràn ngập vẻ khó mà tin được.
“Bùm!”
Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp đều trợn tròn mắt.
Nhưng bọn họ đều biết Chiến Thần đang nhäc đến chuyện gì!
Nhất định chính là chuyện giết hai mẹ con Chí Oánh.
Diệp Trung Lâm hít sâu một hơi.
Ông ta nghĩ thầm trong lòng: “Chuyện này bị truyền đi nhanh như vậy sao? Đến cả Chiến Thần Côn Luân cũng biết về chuyện của tiện nhân này và đứa con hoang kia?”
Quả nhiên là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm mà.
Chiến Thần Côn Luân đã biết, chỉ sợ tiếp sau sẽ có càng nhiều người biết hơn.
Đến lúc đó nhà họ Diệp ở kinh thành sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Lạc Việt!
Ngay cả danh dự của nhà họ Diệp ở Sa Pa bọn họ cũng sẽ bị tổn hại theo!
Rồi bọn họ sẽ không thể ngẩng đầu lên được.
Vì để đề phòng tình huống như vậy xảy ra.
Cần phải sớm giết chết hai mẹ con Diệp Quân Lâm.
Diệt trừ tai họa tận gốc!
Vốn dĩ Diệp Trung Lâm còn định sẽ ra tay vào đêm trước ngày rời khỏi đây.
Hiện tại e là đêm dài lắm mộng.
Đêm nay lập tức ra tay giết chết hai mẹ con Diệp Quân Lâm.
Diệp Trung Lâm nhìn Diệp Quân Lâm, xấu hổ nói: “Đúng, không sai, còn có một việc khác, giải quyết một kẻ phản bội trong dòng họ!”
Diệp Quân Lâm nở nụ cười.
Khóe môi anh cười càng ngày càng tươi hơn, nụ cười của anh còn mang một theo ẩn ý nào đó.
Đúng là bọn chúng được phái tới để giết anh mà.
Chắc chắn mục đích của những người này khi đã đến đây sẽ không đơn giản mà.
“Kẻ phản bội gia tộc sao? Tôi nghe nói nhưng người được chọn đến đây đều là những người có thực lực, mấy người phải chọn những người có thực lực tốt một chút!” Diệp Quân Lâm cười nói.
Diệp Trung Lâm cùng đám con cháu đều nói một cách khẳng định chiến thần Côn Luân biết tất cả mọi chuyện.
Ngay cả người đàn bà đê tiện như Chí Oánh mà ngài ấy cũng biết đấy.
Sợ là người phụ nữ đê tiện kia đang cười như điên rồi Bọn họ đã bị bà cười chế giêu.