Nhưng cô chẳng còn cách nào khác.
Chỉ có thể chờ phim điện ảnh quay xong.
“Bà xã, công ty giải trí của em có phải là đang thiếu nhân viên hay không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lý Tử Nhiễm gật đầu thừa nhận: “Phải, thiếu nhiều lắm. Vẫn đang tuyển thêm diễn viên vào đây!”
“Thế thì đúng lúc quá, hôm qua lúc anh đang tuyển dụng, anh đã giúp em ký với bốn người, là anh tự mình kiểm tra năng lực của họ, trình độ diễn xuất đều có đủ, chẳng qua là thiếu một cơ hội tỏa sáng.”
Diệp Quân Lâm nói cho Lý Tử Nhiễm biết chuyện tuyển dụng ban sáng.
“Tội nghiệp quá. Ngành học rõ ràng là diễn xuất hay thanh nhạc, nhưng lại buộc phải làm trái ngành nghề của mình.”
Lý Tử Nhiễm thở dài.
“Vậy để anh kêu họ ngày mai đến chỗ của em nhé!”
*Được rồi.”
Ngày hôm sau, lúc Lý Tử Nhiễm vừa mới tới công ty chưa được bao lâu.
Thì bốn người mà Diệp Quân Lâm tuyển được đã đến.
Lý Tử Nhiễm liếc mắt đã nhìn trúng một nam một nữ trong nhóm.
Người nam tên Lô Minh Giai, người nữ tên Trịnh Tử Hàm.
Vẻ ngoài cực kỳ hợp mắt.
Theo lý mà nói, hai người hoàn toàn có cơ hội ra mắt.
Thế nhưng bọn họ không thể nào chấp nhận những quy tắc ngầm trong giới showbiz, lại chẳng có bối cảnh, là người đến từ nông thôn.
Vậy nên mới lưu lạc đến bước đường này.
Lý Tử Nhiễm gọi vài người có chuyên môn về mảng tuyển dụng giải trí đến để kiểm tra năng lực của họ.
Cuối cùng tất cả đều qua cửa.
Sau khi ký hợp đồng, bọn họ chính thức trở thành nghệ sĩ trực thuộc quản lý của tập đoàn Đông Thiên.
Mặc dù phải đi từ tầng cuối cùng mà đi lên, nhưng bốn người ai nấy đều hưng phần.
Bọn họ hiểu rất rõ về vị trí của tập đoàn Đông Thiên trong lĩnh vực giải trí của Tô Hàng, nếu không nhờ Diệp Quân Lâm đánh tiếng, thì biết bao giờ họ mới có được cơ hội này đây chứ?
Trong đoàn làm phim.
Từ Triết Ninh lẫn Vương Nghệ Hiểu: đều là những hot star,
bình thường cũng rát lười biếng, làm việc qua loa cho có.
Hôm nay, những người này lại càng kiếm chuyện hơn
nữa.
Nói sai lời thoại, quên luôn thoại, những vấn đề này
thường xuyên xảy ra.
Thậm chí có khi ánh mắt Từ Triết Ninh cứ mơ mơ màng
màng, hoàn toàn không nhìn vào ống kính.
Nhân viên đoàn làm phim tức muốn chết.
Thế nhưng đáng tiếc.
Nói cho cùng người ta cũng là siêu sao đang hot, không
đắc tội nồi.
Chỉ có thể được chút nào hay chút ấy, tranh thủ biên tập
hình ảnh lại cho hoàn chỉnh hơn thôi.
Từ Triết Ninh lẫn Vương Nghệ Hiểu trao đổi qua một ánh.
mắt, ngày càng ngông nghênh chẳng coi ai ra gì. Ị
Vốn là sau chuyện phát sinh buồi tối hôm trước.
Hai người họ đã có ý kiến với Lý Tử Nhiễm rồi, thậm chí
còn mưu toan ý định trả thù.
Kết quả, tối hôm ấy Tô Triệu Long tìm đến họ.
Càng củng có cho ý nghĩ này hơn.
Phải trả thù tập đoàn Đông Thiên.
“Giới thiệu cho mọi người, công ty vừa mới ký hợp đồng
với vài nghệ sĩ, đều là tân binh tốt nghiệp từ học viện điện
ảnh Tô Hàng! Có năng lực lắm, trước hết để các cô cậu
vào đoàn, giúp mọi người bớt một phần gánh nặng.”
Phó Quốc Thụy đưa bốn người Trịnh Tử Hàm đến đoàn
làm phim.
Thấy bốn người kia, đại đa số người ở đây đều không vui
vẻ gì.
Với máy tân binh chân ướt chân ráo, cũng chẳng có mấy
ai thích cho được.
“Sai bảo thế nào cũng được à?”
Từ Triết Ninh hỏi.
Phó Quốc Thụy cũng cười đáp:
“Tất nhiên, Triết Ninh cậu chính là đàn anh của họ. Sai bảo
họ là phước của họ rồi!”
Bốn người Trịnh Tử Hàm tất nhiên nhận ra những siêu sao –
đang nổi như cồn Từ Triết Ninh, Vương Nghệ Hiểu rồi.
Bọn họ còn mong mình bị sai vặt nữa kìa.
Nếu như có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.
Thì cơ hội trong tương lai là vô kể!
“Thé thì được! Lại đây, rót cho tôi một ly nước!”
Từ Triết Ninh chỉ Trịnh Tử Hàm.
“Tôi ư? Vâng ạt!”
Trịnh Tử Hàm được coi trọng mà sợ.
Cô ấy lập tức lộp cộp chạy đi rót nước.
Sau khi rót xong thì cần thận bưng đến trước mặt Từ Triết
Ninh.
“Đàn anh, mời anh uống nước!”
Trịnh Tử Hàm cười nói.
Từ Triết Ninh quan sát Trịnh Tử Hàm kỹ càng từ đầu tới
đuôi.
Dáng vóc cô gái này không tệ đâu, hoàn toàn chẳng chịu
kém cạnh gì với Vương Nghệ Hiểu đấy?
“Ehom..
Vương Nghệ Hiểu ngồi cạnh ho khan nhắc nhở, lúc báy
giờ Từ Triết Ninh mới vươn tay nhận ly nước.