Hai người liếc nhau, nói: “Bọn tôi… bọn tôi nói thật…”
Họ đã biết được, nếu không nói ra thì mình sẽ thảm hại thế nào.
Người khôn biết thế nào là đủ.
“Được, bọn tôi nói thật! Bọn tôi bị người ta ép mới làm hại Lý Từ Nhiệm!”
Diệp Quân Lâm gật gật đầu: “Ừm, nói tiếp”
“Có người cho bọn tôi tiên, còn dùng người nhà để uy hiếp, ép tôi hãm hại Lý tổng. Họ cho tôi tiền, sau đó cho thời gian ra vào khách sạn, in phiếu tiêu thụ và hóa đơn đứng tên công ty, sau đó xin chữ ký của Lý tổng. Đồng nghĩa với việc bọn tôi cùng ra vào khách sạn với Lý tổng…”
Vương Tấn Nghĩa cùng Hàn Dĩnh nói hết sự thật, một chỉ tiết nhỏ cũng không bỏ.
“Ngài Diệp, ngài,tha cho bọn tôi đi! Bọn tôi đã khai hết rồi!” Bọn họ khóc lóc nức nở, nói.
Diệp Quân Lâm cười, hỏi: “Ghi xuống hết chưa?”
Bắc Phương gật đầu: “Ừm, đã ghi hết.”
Nhìn hai người kia, anh cười tàn nhẫn: “Tao đã cho bọn mày cơ hội rồi, là bọn mày không trân trọng!”
“Gì, ý gì chứ?”
Sắc mặt Vương Tấn Nghĩa hay đổi rõ rệt.
Trên mặt Hàn Dĩnh không còn một giọt máu.
“Không, bọn tôi đều khai thật…” Hàn Dĩnh nói.
“Đến cơ hội tao cũng đã cho bọn mày rồi.”
Diệp Quân Lâm cười cười, cùng Bắc Phương rời phòng, nhốt Hần Dĩnh cùng Vương Tấn Nghĩa lại.
Bỗng có bảy, tám con chó dữ vọt từ ngoài cửa vào.
Nhìn thấy hai người, mắt chúng nó sáng lên.
“Cạch!”
Bắc Phương đóng chặt cửa.
“Gâu gâu gâu!”
“ÁI ÁI”
Kẻ ở trong hét lên từng câu thảm thiết.
Giằng co nửa giờ thì im bặt.
Hai người bọn Vương Tấn Nghĩa không chết, nhưng trên người đầy vết thương.
Trên cơ thể, có những nơi da thịt đã bị cắn rách.
Bọn họ đau đến run rấy, bất tỉnh lại bị cơn đau đánh thức.
Xem như là đã bị trừng phạt cho thỏa đáng.
Mãi cho đến 8 giờ sáng hôm sau.