Thay vào đó là xe điện, chiếc tốt nhát là một chiếc Jetta.
Nhìn thấy cảnh tiêu điều suy tàn của nhà họ Diệp, Trịnh Văn Thạc cảm thấy khắp người vô cùng dễ chịu.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!
Năm đó nhà họ Trịnh chúng ta gần như là quỳ xuống khổ sở cầu xin bọn họ đừng hủy hôn ước thuở nhỏ, khi đó hèn mọn như con kiến.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, thời gian mười năm, tình hình đã đảo ngược.
Nhà họ Diệp nghèo túng như chó, nhà họ Trịnh như mặt trời ban trưa.
Nghĩ tới đây, Trịnh Văn Thạc bật cười.
Bạn nói có tức không?
“Hửm? Văn Thạc, sao anh lại tới đây?”
Trước mặt là ba mẹ nuôi của Diệp Quân Lâm, Diệp Đông Huy và Ngô Vạn Nhã.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Trịnh Văn Thạc.
Lại lần nữa đối diện với bạn thân, trong lòng hai người rất thấp thỏm.
“Diệp Kiện Sâm đâu, ra đây đi?”
Trịnh Văn Thạc đút hai tay vào trong túi quần, cười lạnh nói.
Năm đó nhìn thấy Diệp Kiện Sâm, ông ta còn khom lưng không dám nhìn thẳng.
Hôm nay ông ta lên đời, căn bản là coi thường Diệp Kiện Sâm.
Chẳng máy chốc, đám người Diệp Kiện Sâm đã ra đủ.
“Anh Trịnh có việc gì vậy?”
Diệp Kiện Sâm khẽ hỏi.
Sau khi sa sút, nhà họ Diệp đã bị bắt nạt rất nhiều.
Cho nên Diệp Kiện Sâm có thẻ cúi đầu thì sẽ cúi đầu.
“Tôi tới để thông báo cho các ông một chuyện – năm ngày nữa con gái tôi sẽ tổ chức hôn lễ! Các ông nhất định phải tham dự hết đấy!”
Trịnh Văn Thạc nói với giọng ra lệnh.
“Chúc mừng chúc mừng, chúng tôi nhất định sẽ tham dự!
Nhà họ Trịnh còn nhớ đến chúng tôi, thật là vinh hạnh!”
Diệp Kiện Sâm cười nói.
Trịnh Văn Thạc nhếc miệng cười càng sâu: “Ông có biết sức nặng của Tiêu Kỳ nhà tôi không? Nó là tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ, hoa hồng một năm là hai tỷ! Chồng chưa cưới của con bé là dòng chính nhà họ Lý của tập đoàn Tam Hưng, có cổ phần ở tập đoàn Tam Hưng! Ít nhất cũng được hơn chục tỷ! So với nhà họ Diệp các người lúc hưng thịnh nhất còn mạnh hon!”
Đám người Diệp Kiện Sâm ngạc nhiên, phụ họa nói: “Đúng thế! Nhà họ Trịnh vốn đã rất mạnh! Cô Trịnh Tiêu Kỳ còn là người tài nữa chứ!”
“Biết thế là tốt! Năm đó khi Diệp Quân Lâm nhà họ Diệp các ông từ chối, nhà họ Trịnh chúng tôi cầu xin, các ông lại thẳng thừng hủy bỏ hôn ước thuở nhỏ!”
Trịnh Văn Thạc quét mắt nhìn về phía đám người Diệp Kiện Sâm.
Mấy người Diệp Kiện Sâm chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng.