Diệp Lâm Quân đang chờ những kẻ thù núp trong bóng tối kia.
Chứ không phải loại tiểu nhân gây chuyện như Diệp Minh Thiên.
“Ừm?”
Câu nói này lại làm cho bọn người Diệp Minh Thiên sững sờ.
Vì sao Diệp Lâm Quân lại thế?
Mấu chốt là anh vẫn bình thản có tỉnh thần, không hề giống người bị thương.
Làm sao anh có sức lực như thế?
“Hãm hại vợ tôi mẹ tôi cũng có một phần là các người làm? Tôi không đi tìm các người, các người tự mình đến cửa sao?”
Diệp Lâm Quân bỗng nhiên đè thấp thanh quản, trầm thấp nói.
“Diệp Lâm Quân mày còn muốn gây chuyện với bọn tao sao? Mày bây giờ là một người tàn phế, dựa vào cái gì mà hù dọa bọn tao?”
Diệp Minh Thiên quát.
“Chỉ bằng cái này!!!”
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên.
Đột nhiên xung quanh biệt thự xuất hiện từ loạt bóng người…
Trang phục chiến đấu thuần một màu đen, chiếc mặt nạ ác ma thiên sứ trên mặt trông càng kỳ đị!
Bọn họ vừa thiện vừa ác! Thiện là bảo vệ Lạc Việt, là vũ khí quốc gia.
Ác là giết hàng triệu kẻ địch khiến máu chảy thành sông.
“Xoetl”
“Xoetl”
“Xoetl”
Thứ ánh sáng lạnh lẽo của từng con đao lóe lên, để lộ sát ý lạnh lùng.
Lưỡi đao chĩa ra, vô địch thiên hạ.
Đám người Diệp Minh Thiên bị bao vây lại, từng thanh đao nhắm thẳng vào bọn họi “Hử?”
Nhìn thấy những bộ quần áo quen thuộc, Diệp Minh Thiên không khỏi sững sờ.
“Đây…
Đây là Trấn Thiên Điện sao?”
Môi Diệp Minh Thiên bắt đầu run lên.
Dù đã bị Trần Hữu Đạo trấn áp nhưng nhà họ Diệp bọn họ cũng không thể chọc vào Trấn Thiên Điện được.
Da đầu của tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều tê lên, máu chảy ngược lên đầu, hít sâu một hơi.
“Không sai! Chính là Trấn Thiên Điện!”
Diệp Lâm Quân lên tiếng.
Một cảnh tượng càng khó tin hơn nữa xuất hiện.
Diệp Lâm Quân bể bé Quân đứng dậy khỏi xe lăn.
Mắt mãy người Diệp Minh Thiên như sắp rót ra.
“Đây…
Tốt cuộc chuyện này là sao?”