Đây chính là tấm gương sáng mà mọi người nên học hỏi.
Nhưng họ đâu hề biết rằng bốn người này giết tù binh là vì muốn diệt sạch những người biết được chân tướng, mà không hề có bất kỳ liên quan gì khác.
Tây Tăng cúi đầu cảm thấy xấu hổ khi nghe những lời tán đương đó.
“Vệ binh Viêm Long đã nhận được tin tức! Sẽ sử dụng nghỉ thức long trọng nghênh tiếp các vị!”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói, sẽ phong cho các người là Nhất Vũ Kiên Vương!” Phàn Thắng Nam vừa nhận được tin từ Vệ binh Viêm Long.
“Cái gì? Nhất Vũ Kiên Vương?
Hai mắt đám người Động Thú đều sáng lên, cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đúng là nhò họa được phúc mài! Chẳng làm gì cả, nhưng lại được vạn người kính ngưỡng, trở thành anh hùng của Lạc Việt, còn được phong vương.
“Cao thủ thân bí cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu.”
Mấy người thâm câu nguyện trong lòng.
Vào lúc này, trong bóng tối, ba mươi tám người rời đi cùng với Diệp Lâm Quân đã chứng kiến tất cả những điều này.
Vừa nãy họ còn muốn ra ngoài để tụ hợp với mọi người.
Nhưng sau khi tứ tiểu long tàn sát những kẻ tù binh, bọn họ đành nán lại.
Họ cũng hiểu tình hình hiện tại.
Tứ tiểu long muốn giết chết tất cả để bịt đầu mối, bao gồm cả bọn họ.
Chỉ cần bọn họ đi ra ngoài, tứ tiểu long nhất định sẽ giết chết bọn họ.
Càng huống hồ, bọn họ mới là người thật sự biết được chân tướng này.
Nhóm lên nhiều trên app truyện hola nhé! Biết là ai đã giết Bắc Ma.
Đối với tứ tiểu long mà nói, bọn họ còn có sức uy hiếp hơn cả những người khác.
“Chạy thôi!” “Nếu chúng ta không chạy, tất cả chúng ta sẽ phải chết”
Hơn ba mươi người cùng đồng lòng vội vàng bỏ trốn.
Nhưng hành động chạy trốn đã thu hút sự chú ý của mấy người Đông Thú.
“Đó không phải là đội cảm tử đã chạy trốn cùng thằng nhóc kia sao? Bọn họ vẫn còn sống?”
“Không hay rồi, bọn họ biết được chân tướng!”
“Chúng ta phải đuổi theo giết chết bọn họ!”
Mấy người Đông Thú lo lắng vội vàng đuổi theo.
“Sao thế?”
Đột nhiên, Trần Hữu Đạo ngăn họ lại.
Đông Thú không tiện nói ra. Nếu như là thủ hạ của Bắc Ma, bọn họ còn có lý do giết chết, nhưng đây là đội cảm tử, phải làm sao, lỡ như không cẩn thận, sẽ bị bọn họ nói ra sự thật.
“Không có gì!”
Mấy người chỉ có thể nhìn những thành viên còn lại của đội cảm tử bỏ chạy.
“Chuyện này làm sao mới tốt đây? Bọn họ chắc chăn đã biết tất cả!”
“Lần này e là chúng ta không được ngủ ngon rồi!”
Mấy người hấp tấp sốt ruột như kiến bò trên nồi lẩu.
“Tôi đã nghĩ ra một cách!”