Cả mười nghìn người của tộc Thác Bạt vây quanh Diệp Lâm Quân.
Ba người Thác Bạt Tôn Bằng, Thác Bạt Tôn Trình, Thác Bạt Tôn Lý tự mình dẫn đội.
Trong tộc Thác Bạt thì Thác Bạt Tôn Vạn đứng thứ ba.
“Diệp Lâm Quân giết cháu trai Long Thừa của chúng ta, mày có biết tội của mày không?”
Thác Bạt Tôn Bằng hét lên với vẻ giận dữ.
“Đúng vậy, chính là tôi giết đấy, còn có ba anh ta, hai người anh trai của anh ta cũng là do tôi giết!”
Diệp Lâm Quân-thừa nhận một cách thản nhiên.
“Hả? Mày…
“Mạch của thằng ba là vì làm trái với ước hẹn chúng thần mới bị diệt tộc! Làm gì có liên quan tới mày?” Bọn họ phản bác lại.
Diệp Lâm Quân vung tay với vẻ bất đắc dĩ: “Từ khi nào tôi trở thành người tạo ra ước hẹn chúng thần rồi?”
“Bớt nói nhảm đi!”
“Hôm nay bọn tao tới đây chính là để giết mày!”
Một người trẻ tuổi trong đó đi về phía Diệp Lâm Quân.
Anh ta giơ nắm đấm lên rồi nói.
Dù sao trong mắt mọi người thì Diệp Lâm Quân chỉ là một người bình thường, đánh một quyền kiểu gì cũng chết.
“Không cho phép các người bắt ạt ba!”
Đột nhiên một đứa bé xuất hiện trước mặt Diệp Lâm Quân rồi vung nắm đất bé nhỏ của mình lên.
Cao thủ trẻ tuổi của tộc Thác Bạt rút lui vài chục bước.
Anh ta còn hộc cả máu rồi nhìn về phía bé Quân với ánh mắt không thể nào tưởng tượng được.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều rất kinh ngạc.
Một cú đấm của bé Quân đánh lui cao thủ của tộc Thác Bạt.
Mặc dù còn khá trẻ nhưng so với bên ngoài cũng được tính là cao thủ rồi, vậy mà lại bị một cú đấm của nhóc con mấy tuổi làm cho lui vài chục bước?
Diệp Lâm Quân sờ đầu bé Quân rồi khen ngợi: “Bé Quân giỏi nhất”
Đám người Thác Bạt Tôn Bằng không phản ứng lại kịp.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào bé Quân mà chẳng thèm chớp mắt.
Cái này… thật là đáng sợ!
Loại thiên tài như thế hiếm thấy trên đời!
Dù là trong tộc Thác Bạt, nơi mà cường giả chí tôn và chí tôn giả nhiều như mây, thiên tài lớp lớp nhưng cũng không có ai đáng sợ như bé Quân cả.
“Đây là thiên tài mạnh nhất mà tôi từng gặp, không có người thứ hai!”
“Nếu như để cho mọi người biết thì chắc chắn sẽ gây rúng động toàn thế giới!”
Thác Bạt Tôn Bằng nở một nụ cười đáng sợ.
Bọn họ muốn dẫn bé Quân đi, muốn bồi dưỡng cô bé. Ai mà chẳng muốn có một thiên tài như thế này chứ?
“Người đâu nghe lệnh, giết Diệp Lâm Quân sau đó dẫn cô bé này đi!”
“Cô bé này là hy vọng của tộc chúng ta!”
Thác Bạt Tôn Bằng nở một nụ cười tham lam rồi nói.
Các cao thủ nhào thẳng về phía Diệp Lâm Quân và bé quân.
“Để tôi xem ai dám đụng tới học trò của tôi!”