Rơi vào tay người này chỉ có sống không băng chết!
Kết cục của lão cũng đã được định sẵn.
Chết đi vẫn tốt hơn.
“Âm!”
Diệp Nguyên đột nhiên đứng dậy muốn đâm chính lão.
“Bịch!”
Nhưng Diệp Thần đã một cước đá bay lão.
“Muốn tự sát? Không thể! Rơi vào tay tôi, còn lâu mới chết được!”
Diệp Thần cười cười.
“Không! Gậu Minh Thiên xin hãy cho tôi chết đi! Tôi nguyện lấy cái chết đền tội!”
Diệp Nguyên bắt đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng mà, Diệp Minh Thiên lại lạnh lùng.
Diệp Thần biến thái cười tươi: “Đừng, sao lại xin chết? Phải xin sống chứ?”
“Kể ra thì, lão là ân nhân cứu mạng của Diệp Quân Lâm nhỉ?”
“Thế lão chờ tên đó đến cứu đi! Lão nói xem, liệu tên Diệp Quân Lâm đấy có đến cứu lão không nào?”
Diệp Thân quay đầu nhìn hai người Diệp Minh Thiên: “Ba, mẹ, hai người mang đại tổng quản đi đi, con muốn dùng lão đối phó với Diệp Quân Lâm”
Diệp Quân Lâm ở bên này tất nhiên là không biết nhà họ Diệp đang ầm ï vì sự xuất hiện của anh.
Ngay cả Diệp Minh Thiên và Diệp Cuồng Lan cũng biết sự hiện hữu của anh.
Càng không biết Diệp Thần đang chuẩn bị ngửa bài để đối phó với mình.
Bởi anh còn đang bận chuyện hôn lễ.
Phòng cưới ở Giang Bắc đã rất ổn rồi.
Diệp Quân Lâm vừa lòng, đây mới là dáng vẻ của gia đình.
Tâm trạng anh đang rất tốt.
Ngay lập tức Lê Quân Hào cũng ra Giang Bắc.
Là anh em với nhau mà.
Hai người đã sáu năm không gặp, tất nhiên là cảm động không thôi.
“Người anh em, hôn lễ của cậu anh tất nhiên muốn chúc mừng nhưng mà..”
Lê Quân Hào hơi do dự.
“Sao vậy? Anh Hào có chuyện gì thì nói thẳng đi!” Diệp Quân Lâm nói.
“Anh vừa tới thủ đô, giò thì ai ở thủ đô cũng biết đến sự tồn tại của cậu rồi! Nhà nhà họ Diệp đối với chuyện của cậu thì ầm ï, sớm muộn gì cũng tới tìm cậu thôi.
Hơn nữa Diệp Thần cũng không bỏ qua cho cậu đâu!”