“Anh lập công có được? Đúng là nực cười, tôi không tin!”
“Tôi cũng không tin!”
Mọi người ai cũng không tin Diệp Quân Lâm.
“Người ta có thể cầm được nhiều huy chương như vậy chứng minh người ta có năng lực cầm được huy chương hạng nhất.”
“Trái lại là anh, ngoại trừ huy chương hạng nhất, còn có huy chương nào khác sao?”
Mọi người nhao nhao hỏi.
Ba người Phùng Tử Thạc cũng cười giêu cợt hỏi: “Đúng vậy, ngoại trừ huy chương đó, chắc anh không có cái khác nhỉ?”
“Sao, các người chắc chắn muốn so huy chương với tôi à?”
Diệp Quân Lâm vui vẻ hỏi.
Lúc đầu, anh đã sớm quên chuyện này.
Nhưng đối phương lại hùng hổ dọa người như vậy.
Anh cần phải xử lý chuyện cũ năm xưa này.
“Ha ha, dám so huy chương với tôi? Điên rồi à?”
Ba người đám Phùng Tử Thạc cười ra tiếng.
Nếu như Diệp Quân Lâm có nhiều huy chương như vậy thì sẽ không ở đây làm bảo vệ.
Lúc trước Diệp Quân Lâm bị trọng thương, rời khỏi đại đội của bọn họ.
Bọn họ cho là, kiếp quân nhân của Diệp Quân Lâm đã kết thúc từ đó.
Nào biết mới anh vừa được chuyển đến bộ đội bí mật.
Diệp Quân Lâm lấy điện thoại ra gọi cho Bắc Phương: “Là tôi, cầm một vài huy chương của tôi đến nhà hàng Hải Yến.”
“Ha ha ha…”
Phùng Tử Thạc và những người khác lại càng cười to hơn.
“Anh có bao nhiêu huy chương mà còn phải gọi người đưa tới? Đúng là nực cười!”
Vương Canh Long cười mỉa mai liên tục.
Những chiến hữu khác cũng nhao nhao cười.
Bọn họ cho là đang xem một vở kịch hay.
Quan trọng là huy chương của ba người Phùng Tử Thạc quá nhiều rồi.
Đứng đầu cả đám.
Người khác ưu tú nhưng còn không được bằng nửa họ.
Chứ đừng nói chỉ là so huy chương.