Đặc biệt là Thẩm Trường Sinh vẫn đang ngồi trong đại sảnh thỏ hổn hển.
Của kính bất ngờ bị đập vỡ, một vài bóng người quen thuộc từ bên ngoài đi vào.
Diệp Quân Lâm!
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, Thẩm Trường Sinh sợ đến mức hai mắt bay ra ngoài.
Sao Diệp Quân Lâm đã đến đây rồi?
Còn dám hiên ngang xông vào khách sạn Hòa Bình nữa?
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chăm vào Thẩm Trường Sinh, cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau!”
Thẩm Trường Sinh sợ hãi nói: “Mày… sao mày lại vào được đây? Sao mày dám xông vào khách sạn Hòa Bình? Mày to gan lắm!”
Trong suy nghĩ của bất cứ ai ở Hoa Hải, Khách sạn Hòa bình là nơi linh thiêng và bất khả xâm phạm, càng không nói đến việc xông vào.
Diệp Quân Lâm làm điều này nghĩa là anh đã vô cùng mạo hiểm.
Khóe miệng Diệp Quân Lâm hiện lên một tia tàn nhãn: “Trên thế gian này không có nơi nào mà tôi không thể đi! Nhìn xem, không phải bây giờ tôi đang ở đây sao?”
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm đi tới, Thẩm Trường Sinh sợ hãi đến sắp phát điên.
Thẩm Trường Sinh nhanh chóng đứng dậy chạy vào trong: “Cứu tôi, hản ta muốn giết tôi!”
“Không phải người ta đều nói vào được khách sạn Hòa Bình là sẽ an toàn sao? Tại sao hẳn ta lại vào được? Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Thẩm Trường Sinh lo lắng hét lên.
Khuôn mặt của Từ Huân và các nhân viên khác của khách sạn Hòa Bình đầy bối rối.
Những chuyện này vô cùng hoang đường, và chưa từng xảy ra.
Bây giờ xảy ra những chuyện như thế này, đây chính là vấn đề về thể diện của khách sạn Hòa Bình.
Chuyện này khiến tất cả khách sạn Hòa Bình mất hết mặt mũi!
Nếu chuyện này lan rộng ra, Khách sạn Hòa Bình sẽ trở thành trò cười của cả Hoa Hải.
Bọn họ tuyệt đối không bao giò cho phép điều này xảy ra.
“Đứng lại! Nếu mấy người dám tiến lên một bước, mấy người sẽ là kẻ thù của toàn bộ Khách sạn Hòa Bình!”
Từ Huân hét lên ngay lập tức.
Ngày càng có nhiều nhân viên bảo vệ chạy đến, tổng cộng gần 80 người.
Mọi người đều là cao thủ của những cao thủ.
Chọn bất kỳ người nào trong số họ, chắc chắn đều là cao thủ vô cùng lợi hại, thậm chí không hề kém cạnh Viên Phù Đồ Hà hay Thạch Thanh Sơn.
Nhưng bọn họ lại sẵn sàng làm một nhân viên bảo vệ nhỏ ở đây, mà còn đông như thế này, điều này vô cùng bất thường.
Có thể thấy sức mạnh của Khách sạn Hòa Bình lớn như thế nào.
Ông chủ Gia Cát Thanh chắc chắn là một người có tâm nhìn.
Diệp Quân Lâm tò mò hơn về người chủ này.
Chẳng nhế?