Đòn đá trên không trung của Choi Hong Man cực nhanh, cái chân này chắc chắn có thẻ đá nứt hòn đá!
“Xi”
Choi Hong Man lại gầm nhẹ một tiếng nữa, khắp người anh ta tràn ngập sát khí, lực đạo ở đùi phải ngang ngược như một ngọn lửa!
“Àm”
Tóc mái ở trước trán Diệp Quân Lâm đã bị vén lên.
Sức lực của cả người Choi Hong Man tập trung vào chân phải, chắc chắn là muốn một đòn chết luôn!
Anh ta rất tự tin, đòn này đã từng đá tung được vách tường dày ba mét!
Càng đừng nói đến Diệp Quân Lâm!
Nếu mà bị anh ta quét trúng, thì chắc chắc sẽ vỡ nát xương…
Vũ Sâm đã tuyệt vọng rồi!
Qúa mạnh!
Thực sự là quá mạnh!
Một mình Choi Hong Man có thể cản nghìn quân!
Không hồ là quán quân của cuộc thi quyết đấu không giới hạn Hàn Quốc, cả người giống như một bảo kiếm không gì địch nồi.
Qủa không hỗ danh ” Vũ khí hình người mạnh nhát!”
Diệp Quân Lâm đứng yên tại chỗ, tựa như đã bị dọa sợ.
Nhưng ngay lúc mà một chân của Choi Hong Man quét xuống, Diệp Quân Lâm đã nhúc nhích.
Một cú đấm giống như một cái lò xo được kéo căng, tung ra trong nháy mắt, hung hăng đánh ra, đánh vào đùi phải của Choi Hong Man.
“Am”
Thế mà lại vang lên một âm thanh nặng nề như sắm, tất cả mọi người đều điếc tai.
Tiêu rồi!
Vũ Sâm biết một cước này mà đánh xuống, Diệp Quân Lâm không chét cũng trọng thương.
“Răng rắc!”
Nhưng nào ngờ đâu, Choi Hong Man như thể gặp phải tai nạn xe, chân phải gãy xương gấp khúc quỷ dị, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Cơ thể của Choi Hong Man đập vào khoảng mười mắy cái bàn, rồi lại đụng vào cửa thủy tinh vỡ tan tành, tốc độ vẫn chưa giảm mà bay ra ngoài.
Lại bay thêm mấy chục mét nữa, vượt qua hàng rào bảo vệ của tầng hai, hung hăng nện xuống đại sảnh tầng một.
Lúc này, vừa khéo là Trịnh Tiêu Kỳ và Lee Jai Jin đang đi cạnh nhau ở đại sảnh tầng một.