Nếu không phải Trần Thiên Kiều cố ý kiềm kẹp thì Trần Phục Long đã sớm nắm thế giới ngầm của Tô Hàng trong tay và Đỗ Việt Sinh đã sớm bị tiêu diệt.
Trần Phục Long vẫn bất mãn khi phải ở trong khu phố cổ nhưng không có biện pháp cãi bố mình.
Giờ phút này Trần Phục Long đang chơi cờ với bố mình là Trần Thiên Kiều.
Tại thời điểm này, một thanh niên mặc quần áo sang trọng đi vào từ phía sau Trần Thiên Kiều nói: “Ông nội, bó, hai người đang đánh cờ à?”
“An Bình tới rồi à”
Trần Thiên Kiều ngẳắng đầu lên vẻ mặt cưng chiều nhìn cháu trai Trần An Bình.
Mấy năm tay Trần Thiên Kiều đã sớm tẩy trắng, gầy dựng tập đoàn Trần thị, trải rộng mười mấy ngành nghè.
Lão ta xem Trần An Bình chính là người thừa kế, đối với cậu ta yêu thương vô hạn.
Điều này cũng tạo ra tính cách ngang ngược của Trần An Bình.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thường xuyên gây rắc rồi.
Trần An Bình nhìn Trần Thiên Kiêu nói: “Ông nội, cháu thấy gần đây sức khoẻ của ông không được tốt lắm nên muốn tạo cho ông một bắt ngờ.”
Trần Thiên Kiều và Trần Phục Long đều tò mò nhìn cậu ta hỏi: *Ò điều gì làm cho ông ngạc nhiên thế?”
“Ông nội biết Tần Bắc Sơn đã tới Tô Hàng rồi đúng chứ?”
Trần An Bình hỏi.
“Ừm chúng ta biết.”
“Cháu mời Tần Bắc Sơn về nhà để vị đứng đầu ngành y này kiểm tra sức khoẻ cho ông nội. Cũng là để kiểm tra cho bố mẹ luôn”
Trần An Bình hưng phần nói.
Trần Thiên Kiêu và Trần Phục Long nghe xong vẻ mặt kinh ngạc: “Cái gì? Tần Bắc Sơn tới đây khám bệnh ư? Theo như ông biết thì Tần Bắc Sơn này luôn từ chối việc khám bệnh tại nhà. Ngay cả Thẩm Mặc Sơn mời cũng không được.”
Trần An Bình cười cười: “Đúng vậy ông nội. Lão ta rất ngoan cố không chịu đến. Lại muốn ông nội phải tự mình đến bệnh viện lấy số xếp hàng. Chúng ta có thân phận thế nào chẳng lẽ lại làm như thế?”
Trần Thiên Kiều ý thức được điều gì đó không đúng, không khỏi hỏi lại: “Vậy thì sao?”
“Mềm không ăn lại thích ăn cứng, cháu mời lão ta không được liền bắt lão ta về”
Trần An Bình cười nói.
Trần Phục Long gật gật đầu: “Đúng vậy, loại người như lão già này kiêu ngạo quen rồi. Con trai, con làm rất tốt”
Trần Thiên Kiều lại nhíu mày: “Phiền toái đấy, ta sợ mang ảnh hưởng không tốt. Dù sao đây chính là Tần Bắc Sơn”
“Bố, bố sợ cái gì chứ? Chúng ta không làm gì cả. Chỉ mời lão ta đến thăm bệnh cho chúng ta thôi. Nên tôn trọng chúng ta cũng vẫn là tôn trọng. Chỉ có phương thức mời lão ta đến đây có hơi cực đoan một chút.”
Trần Phục Long làm việc độc đoán, cảm thấy việc này chẳng có vấn đề gì phải lo nghĩ.
Ngược lại cảm thấy làm như vậy đã đủ tôn trọng với Tần Bắc Sơn rồi.
Trần An Bình gật gật đầu: “Ông nội, bố cháu nói không sai.
Chính là mời lão ta đến đây khám bệnh. Chúng ta không làm hại đến lão ta. Sau khi khám xong chúng ta cho lão ta một con số kếch xù xem như là phí khám bệnh, chắc chắn lão ta sẽ rất vui vẻ.”
Trần Thiên Kiều cũng gật đầu: “Đúng vậy. Sợ gì nhỉ. Ta mời hắn tới thì thế nào. Trên trời dưới biển có ai mà nhà họ Trần chúng ta mời không được chứ”
Rất nhanh, Tần Bắc Sơn đã được đưa vào bên trong phủ tướng quân.
“Này bác sĩ Tần, ông mau xem bệnh cho ông nội của ta đi. Nếu tốt, thiếu gia ta sẽ có thưởng lớn cho ông”
Trần An Bình cầm túi tiền cười lạnh.
Chỉ là Tần Bắc Sơn lạnh lùng nhìn hắn.
“Hửm? Ánh mắt đấy là sao chứ? Là ghét chúng ta không đưa tiền trước cho ông sao? Vậy thì ta đưa trước cho ông một ít nè, lát nữa thăm khám xong sẽ đưa cho ông thêm một số tiền lớn.
Thậm chí có thể xây dựng một bệnh viện tư riêng cho ông.”
Trần An Bình cười cười nói.
Trần Phục Long cũng đến trước mặt Tần Bắc Sơn: “Lão Tần, dùng phương thức này mạo muội mời ông tới đây thật có lỗi.
Nhưng miễn ông thăm khám bệnh tình cho bố tôi thì lợi ích ông nhận được là rất lớn”
Tần Bắc Sơn lắc đầu: “Không xem bệnh. Ai cũng không xem”
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức im phăng phác.