Toàn bộ hành trình đi đường bọn họ là người thấp thỏm nhất.
Một lát nữa sợ là sẽ có mưa tơ gió lớn đột kích.
Cảnh tượng đó thật đáng sợ, bọn họ đều không thể tưởng tượng ra.
“Nhốn nháo cái gì? Diệp Lâm Quân tới rồi sao?”
Nương theo âm thanh, Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên chen qua đám người, đi tới giữa sân.
“Anh trưởng, đây chính là Diệp Lâm Quân!”
Bà cụ chỉ qua.
Hoàng đế Tây Đường và những người còn lại đều nhìn về phía Diệp Lâm Quân.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua thì mấy người suýt chút bị dọa ngất.
Diệp Lâm Quân cười: ‘Ừ, tôi chính là Diệp Lâm Quân”
Lúc từng ánh mắt đối diện với ánh mắt của Diệp Lâm Quân.
Pháo hoa như văng khắp nơi, bầu không khí đều như ngừng lại.
Dáng vẻ cao cao tại thường của Hoàng đế Tây đường ban đầu hoàn toàn sụp đổ, hóa thành vẻ ngượng nghịu chấn kinh.
Con ngươi co lại, tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Cơ thể thẳng tắp của ông ta như biến thành đống bùn nhão.
Suýt thì ngã ngồi trên đất.
Hoàng An Nhiên thì sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Vẻ mặt của những người khác muốn khó coi cỡ nào thì chính là khó coi cỡ đó.
“Hả?”
Đám người hít vào một hơi lạnh, tình huống gì thế này?
Sao vừa nhìn thấy Diệp Lâm Quân, tất cả đều có thái độ đó?
Bà cụ rất hiếu kỳ..
Chuyện này là sao?
Lý Từ Nhiệm nghỉ hoặc.
Ngô Thị Lan nghỉ hoặc.
Lý Văn Chấn cũng nghỉ hoặc.
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.
Diệp Lâm Quân rất đáng sợ à?
Giữa sân chỉ có sáu tên người hầu là vẻ mặt vẫn như thường.
“Ông Hùng, đậy chính là tên bán nước Diệp Lâm Quân, chúng tôi bắt được cậu ta rồi, mong ông hãy ra phán quyết cho cậu ta đi!”
Nhóm người Lý Hồng Thắng xum xoe nịnh nọt.
Nhưng phản ứng tiếp theo của Hoàng đế Tây Đường là bổ nhào tới trước mặt Diệp Lâm Quân, theo bản năng mở miệng.
Nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng nuốt lại câu nói vào trong bụng.
“Thì ra cậu chính là chiến thần Côn Luân? Quả nhiên trẻ tuổi tài cao!”
Hoàng đế Tây Đường lập tức đổi lý do thoái thác.
“Là ông muốn phán xét tôi à?”
Diệp Lâm Quân cười nhìn về phía Hoàng đế Tây Đường.
“Tôi../ Hoàng đến Tây Đường suýt chút nữa thì bị dọa đến ngất đi.
Những người khác, ví dụ như Hoàng An Nhiên đều suýt chút nữa quỳ xuống.
“Ông Hùng, cái tên này là quân bán nước, ngài nhất định phải xử lý cậu ta!”
“Đúng, loại phản đồ này tuyệt đối không thể sống!”
Nhóm người Lý Hồng Thắng tiếp tục thỉnh cầu.
Thậm chí còn mang theo chút thúc giục.