Nhưng hiện giờ anh đã trỏ thành một phế nhân.
Kinh mạch toàn thân đều bị phong bể hoặc phá hủy.
Cho dù có công pháp phá đi xây lại thì cũng không làm gì được.
Bởi vì kinh mạch luyện võ đã bị hủy hoại toàn bộ.
Đây không còn là vấn đề phá hay không phá nữa, mà là kinh mạch luyện võ đã không còn nữa.
Căn bản không thể tu luyện…
Vệ binh Viêm Long đã cân nhắc kỹ điểm này, vì thế sau khi Diệp Lâm Quân tự phế võ công, đã phái cao thủ phong bế kinh mạch của anh.
Đảm bảo đời này Diệp Lâm Quân sẽ không thể tu luyện võ công được nữa, không còn mối đe đọa, hay sự trả thù phát sinh.
Suy cho cùng, vệ binh Viêm Long biết được công pháp phá đi xây lại Mục đích là để ngăn Diệp Lâm Quân sử dụng chiêu thức này.
“Thế chẳng phải con chết chắc rồi sao?” Diệp Lâm Quân tự hỏi.
Bây giò anh chỉ là một người bình thường, bất kỳ một cao thủ nào cũng có thể bóp chết được anh.
Càng huống hồ, giò ai ai cũng đều biết anh là người thường rồi, anh chết không sao cả.
Anh không sợ.
Nhưng anh chết rồi, mẹ, vợ và con anh biết phải làm sao? Anh không thể chết! Anh phải sống!
Nhưng phải làm gì bây giò! Kinh mạch của anh đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Trước giờ anh chưa từng nghe nói có ai kinh mạch bị hủy hoại còn có thể luyện võ được.
Chuyện này là không thể nào đâu! Tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng đến cùng cực len lỏi trong trái tim anh.
“Ừm” Ông lão gật đầu.
“Nhưng mà…”
Đột nhiên ông ấy lại mim cười.
“Nhưng mà cái gì?” Diệp Lâm Quân có vẻ kinh ngạc.
“Có thể giúp cậu định hình lại kinh mạch!” Ngay khi ông lão vừa nhả đến chữ cuối cùng, Diệp Lâm Quân vẫn chưa phản ứng lại.
“Ơ a!” Sau đó, anh phát ra một tiếng kêu gào cuồng loạn thảm thiết.
Diệp Lâm Quân dám thề, cả đời này anh chưa từng trải qua sự đau đớn kịch liệt như thế! Đau đến mức chết đi sống lại! Anh đã ra vào chiến trường không biết bao nhiêu lần, chịu không biết bao nhiêu vết thương đao kiểm, đối diện với cái chết cũng không nhớ rõ được mấy lần.
Nhưng chưa lần nào, đau đớn như bây giờ.
Không thể chịu nổi!
Dù ý chí của Diệp Lâm Quân có mạnh mẽ, cũng xém chút không kiên trì nổi.
Diệp Lâm Quân kêu gào suốt ba tiếng đồng hồ. Nhưng chuyện kỳ lạ là, hình như những người trong nhà tù không mộtai nghe thấy tiếng la hét này.
Diệp Lâm Quân bước ra khỏi nhà tù, khóe miệng nhếch lên, khí chất cả người của anh cũng không giống như lúc nãy.
Ông lão đó giúp anh định hình lại kinh mạch không nói, còn giúp anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng ông ấy vẫn là câu nói đó: Tôi không phải là thầy của cậu, đừng gọi bừa.
“Hôm nay tôi không có gặp cậu, cũng chẳng làm gì cả!” Cuối cùng, ông lão cũng nhắc nhở.
Diệp Lâm Quân không hiểu tại sao ông lão này cứ nhất quyết phải như thế?
Nhưng trong lòng của anh đã thừa nhận ông ấy là thầy mình!