“Huống hồ đây chỉ là những gì chúng ta có thể nhìn thấy, tôi có cảm giác họ còn mạnh hơn chúng ta rất nhiều!”
“Vậy là có chuyện gì? Chẳng lẽ có chuyện lớn gì đã xảy ra rồi sao?” Một số hộ vệ khác cũng có linh cảm tương tự.
Sân bay Giang Bắc có nguy cơ bốn phía, cao thủ nhiều vô số.
Mạnh hon họ chiếm đa số.
Linh cảm của họ là đúng.
Diệp Quân Lâm bảo Bắc Phương buông lỏng giới hạn, vì thế rất nhiều cao thủ đều có thể ngông nghênh tiến vào.
Có ba nhóm người trên cùng chuyển bay với Lăng Thiên Long.
“Hả? Vậy là có chuyện gì? Sân bay Giang Bắc đột nhiên nhiều cao thủ như vậy, họ đến để làm gì?”
Khương Di Quân cảm thấy nghi ngờ.
Lăng Thiên Long cũng cảm thấy khó hiểu.
“Tôi nghe nói rằng ở nước ngoài hình như đã xảy ra chuyện, nhưng không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra”
“Vậy nó có liên quan gì đến chuyện này không?”
Một người bảo vệ hỏi.
“Có thì cũng không nhất định là liên quan đến Giang Bắc, đúng không? Theo tôi, ở Giang Bắc ngoại trừ có Diệp Quân Lâm ra, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu.”
“Nếu là chuyện lớn thì cũng phải là ở kinh thành. Ở những nơi nhỏ khác làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Lời nói của Lăng Thiên Long tràn đầy khinh thường.
Họ đến từ kinh thành, do đó, họ luôn có cảm giác họ vượt trội hơn những người ở nơi khác.
Đặc biệt là hai người đều xuất thân từ hoàng tộc.
Họ càng lạnh lùng, kiêu ngạo và cao quý hơn.
Bọn họ cảm thấy rằng nếu có việc gì lớn thì cũng sẽ không xảy ra ở một nơi nhỏ bé như thế này.
Kinh thành mới thực sự là vùng lớn.
Mở mang kiến thức ở kinh thành vẫn tốt hơn so với nơi nhỏ bé như Giang Bắc này.
Vì vậy khi đến gặp Diệp Quân Lâm, họ đều tỏ ra kiêu ngạo.
Họ lại càng không muốn nhắc đến sức mạnh của nhà họ Diệp kia.
“Mặc kệ đi, chúng ta trực tiếp đi tìm Diệp Quân Lâm!”
Ánh mắt Lăng Thiên Long lạnh lùng.
“ừ”
Khương Di Quân gật đầu.
Cô ta tháo kính râm, để lộ khuôn mặt của mình.