“Kỳ Lân!”
“Có “Đem người bên bộ đội đặc chủng điều đến. Xuất phát ngay!”
“Rõ”
Rất nhanh trên con đường chính của khu phó cỗ Tô Thành xuất hiện một cảnh tượng như thế này.
Từng chiếc chiến xa màu xanh lá cây của quân đội xếp hàng dài, cấp tốc di chuyển, phương hướng rõ ràng là phủ tướng quân.
Làm cho những người qua đường vây xem không biết đã xảy ra sự việc gì mà khiến quân đội phải làm thế này.
Phủ tướng quân phía trước vẫn có trăm vệ sĩ, ngăn cản những người lạ bên ngoài tiến vào.
Trong thời gian này, một nhóm người khác lại bị lệnh tiễn khách của tướng quân đuổi đi.
Tất cả bọn người trong phủ tướng quân đều cười nhạo.
Ngay cả người giàu nhất Tô Hàng là Thảm Mặc Sơn cũng bị khuyên rời đi.
Những người khác thì làm sao được tướng quân để vào trong mắt chứ?
Lúc này các vệ sĩ lại nhìn thấy Đỗ Việt Sinh tới.
Có điều phía sau dẫn theo một số người.
“Cậu Đỗ, xin mời về. Lão gia hạ lệnh ngài không thể vào được ạP Thủ lĩnh đám vệ sĩ cười nói.
Đỗ Việt Sinh mặt lộ ra vẻ khác thường, run rẫy nói: “Không…
Không phải tôi đi vào, mà là bọn họ…”
Lời này vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của đám vệ sĩ nhìn vào mắy người Diệp Quân Lâm.
Thủ lĩnh vệ sĩ cười lạnh: “Xin hãy quay lại! Hôm nay không ai có thể vào nhà họ Trần”
Các vệ sĩ khác đều nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy người Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Nếu tôi vẫn muốn vào thì sao?”
Thủ lĩnh vệ sĩ lạnh lùng nói: “Vậy thì chỉ có một con đường chết”
Kỳ Lân đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, từ bên hông rút ra một khẩu súng đặt lên đầu hắn: “Bây giò thì sao? Chúng ta được vào chưa?”
Thủ lĩnh vệ sĩ có chút bối rối, không nghĩ đến Kỳ Lân sẽ trực tiếp kê súng vào đầu mình.
Àm Àm Hơn trăm vệ sĩ nóng nảy hoảng hốt và phẫn nộ nhìn chằm chằm máy người Diệp Quân Lâm.
Tâm lý của thủ lĩnh vệ sĩ cũng quá mạnh mẽ, hắn mỉm cười và nói: “Anh em không được xúc động! Đừng tưởng có thứ này thì có thể tuỳ ý ra vào nhà họ Trần”
Các vệ sĩ khác đều cười lạnh khinh thường.
Chưa từng thấy những kẻ bát cần như thế.
Đây không phải là muốn chết sao?
Đây chính là nhà họ Trần.
Nhân vật số một Tô Hàng.
“Nói cách khác không thể vào sao?”
Kỳ Lân hỏi.
“Đương nhiên, đến Thẩm Mặc Sơn — người giàu nhất Tô Hàng và Phòng thương mại của Tô Hàng cũng không được vào”
Thủ lĩnh vệ sĩ cười lạnh.
*Tết, tiễn lên đi”
Kỳ Lân vung tay lên.
Đột nhiên đằng sau truyền đến những âm thanh rầm rầm.
Trước mắt mọi người xuất hiện hai mươi chiếc chiến xe lao nhanh về phía này.
Nhìn thấy xe quân đội đột kích, những người vệ sĩ này đều bị doạ sợ không biết làm sao.
Xe quân đội vẫn không giảm tốc độ mà lao tới, các vệ sĩ nhao nhao lùi về phía sau.
Tất cả như muốn dính lên vách tường.
Thì lúc này xe quân đội mới dừng lại.
Rằm Rằm!! .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Lúc này từ trên xe bước xuống từng người được trang bị vũ khí hạng nặng đầy đủ, trên mặt bọn họ trùm một chiếc mặt nạ đặc chế, bên trên có dấu hiệu của thần thú Kỳ Lân.
Tống cộng có ba trăm bộ đội đặc chủng trực tiếp xếp thành mấy hàng, phát động tiến công vào phủ tướng quân.
Thủ lĩnh vệ sĩ bị Kỳ Lân khống chế bị doạ sợ đến mức suýt bĩnh ra quân.
Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là những chiếc xe màu xanh lá cây.
Không ngờ lại là bộ đội đặc chủng cũng đến.
Đây chính là bộ đội đặc chủng.
Bịch Bịch Bịch Toàn bộ vệ sĩ ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu.
Mẹ nó, như này thì ai mà cản được chứ.
Vì một người mà đem cả bộ đội đặc chủng tới.
“Trần Thiên Kiều cũng lớn lối quá nhỉ? Tướng quân tới lịa không ra nghênh tiếp.”
Thanh Long cười lạnh.
“Phi! Ở Tô Hàng này mà có thể xưng tướng quân thì chỉ có mỗi ông nội của ta mà thôi. Những tướng quân khác đều là phế vật.”
Bên trong cửa có tiếng Trần An Bình hét ấm lên.
Nói xong, Trần An Bình mở cửa lớn, khí thế hung hãn vọt ra.