‘Tâm tính của anh quá thành thục, tựa như một lão yêu quái vậy.
“Còn muốn đến xin lỗi à, vậy thì tốt! Tôi còn tưởng có ai muốn đắc tội thủ trưởng ngài đấy.”
Bọn Đỗ Minh Hạ cười cười.
Họ theo bước Diệp Quân Lâm vào phòng.
Tám chiến khu lớn sắp có trận diễn tập liên hợp, bọn họ mong được Diệp Quân Lâm góp chút ý kiến, còn mục đích chủ yếu là chiêm ngưỡng anh.
Trang viên Bảo Đức Danh Hoa Hải.
Chí Đông Phương gọi hai người Chí Tiềm Long đến trước mặt.
“Có thể sẽ có chuyện xảy ra.”
Chí Đông Phương nói.
“Hả? Chuyện gì xảy ra chứ?”
Hai người Chí Tiềm Long tò mò nhìn Chí Đông Phương.
“Vừa nhận được tin, lão Cố đã rời Hoa Hải rồi, không biết đã đi đâu.”
Chí Đông Phương nói.
“Cái gì? Lão Cố thế mà lại rời Hoa Hải sao?
Không thể nào chứt”
“Nhưng ước chừng cũng đã năm mươi năm rồi ông ấy chưa từng rời khỏi Hoa Hải đó?”
Hai người Chí Tiềm Long vô cùng ngạc nhiên.
Nếu Cố Hạ Dương rời khỏi Hoa Hải, vậy đấy là dấu hiệu cho thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi!!!
Vị này chính là người đã ngồi yên mấy chục năm rồi đó.
Vừa rời Hoa Hải, tuyệt đối sẽ có chuyện.
Chí Tiềm Long lại hỏi: “Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện của Kiều Nguyên Thu sao?”
“Hả! Không phải chứ! Dù gì Kiều Nguyên Thu cũng chỉ đụng tới hai người đàn bà thôi mà, còn có chuyện gì được chứ?”
“Mà nói này, ở Kim Lăng có ai làm khó được Kiều Nguyên Thu chứ? Còn có thể để lão Cố tự mình ra trận nữa?”
Chí Duy và Chí Tiềm Long trố mắt nhìn nhau hỏi.
Từ đầu đến giờ họ vẫn kiên định với ý nghĩ rằng Kiều Nguyên Thu sẽ không xảy ra chuyện gì.
Căn bản thì Diệp Quân Lâm cũng không thể tạo lên nổi bất kỳ sóng gió gì.
“Tiềm Long, cháu suy nghĩ nhiều quá rồi.
Cháu ngẫm lại xem, một tên Diệp Quân Lâm có thể tạo lên nổi sóng gió gì cơ chứ?”
Chí Đông Phương nhịn không được nói.
“Ông à, không thì thế này đi, cháu tự mình đến Kim Lăng xem rõ ngọn ngành.”
Chí Tiềm Long đề nghị.
“Tốt, thế cháu đi xem thử chút đi, như vậy chúng ta cũng có thể nắm được tình hình thực tế, nhỡ có chuyện gì xảy ra cũng có thể nhận được tin trước.”
Chí Đông Phương gật đầu một cái.