Vốn anh không định nói ra, nhưng thấy thái độ của cô ta nên nói thẳng.
Mặt Khương Di Quân lộ vẻ phẫn nộ.
Quả nhiên Diệp Quân Lâm thật đáng căm ghét.
Lăng Thiên Long nghe được người con gái mình yêu mến bị Diệp Quân Lâm nói vậy, nổi giận tại chỗ.
“Xin lỗi! Mau xin lỗi Di Quân!”
Lăng Thiên Long chỉ vào Diệp Quân Lâm quát lên.
Diệp Quân Lâm nhíu mày: “Xin lỗi? Tại sao tao phải xin lỗi?”
“Mày vừa nói Di Quân không bằng vợ của mày, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Di Quân! Mày phải xin lỗi cô ấy!”
Thái độ Lăng Thiên Long cưỡng ép.
“Đúng thế, trên đời này có người còn đẹp hơn chị Di Quân? Không thể nào!”
“Anh xin lỗi chị Di Quân ngay đi!”
Những người khác lần lượt bắt Diệp Quân Lâm xin lỗi.
Đó cũng là ý nghĩ của Khương Di Quân.
Từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Khương nâng trong lòng bàn tay như hòn ngọc quý.
Không một người con gái nào có thể sánh bằng cô ta.
Vậy mà Diệp Quân Lâm dám nói cô ta không bắng vợ anh.
Khương Di Quân không chấp nhận nổi.
Đổi với cô ta đây chính là sự sỉ nhục!
Từ khi trưởng thành, cô ta vẫn luôn ngồi vững ngôi vị đệ nhất mĩ nhân thủ đô. Không ai so sánh được với cô ta!
Ngay cả đối với một người phụ nữ mà nói, lấy cô ta với Khương Di Quân so sánh, chính là niềm vinh dự lớn nhất đối với cô ta: Có thể so sánh, nhưng không thể nói Khương Di Quân sẽ thua.
“Diệp Quân Lâm chuyện trước đây anh bắt buộc phải xin lỗi tôi”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nhìn cô ta.
“Vô lý, quá vô lý! Trước đây tôi chưa từng nghe nói đến loại chuyện này còn phải xin lỗi!”
Diệp Quân Lâm cười lớn. Lân đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy. Lần đầu tiên nghe nói so sánh một chút, còn phải xin lỗi.
“Diệp Quân Lâm anh căn bản không hiểu địa vị của chị Di Quân ở thủ đô, ngồi trên danh hiệu đệ nhất mĩ nhân gân mười năm rồi! Ai dám lấy chị ấy đi so sánh chứ? Anh dám nói chị ấy thua kém vợ anh, anh-như vậy là đang xúc phạm chị Di Quân!”
Hạ Tuyền Tuyền tức giận nói.
Thực ra cô ta nói không sai, ở thủ đô, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Nhưng trong mắt Diệp Quân Lâm, những người này là một đám thần kinh.