Cho nên bọn họ đều bị thò ơi Ý nghĩa sự tồn tại của họ có thể là chiến thuật biển người…
Nhưng họ vẫn phải chiến đấu! Ba mươi vạn đại quân phải có một người dẫn dắt.
Và họ đã chọn Diệp Lâm Quân.
Trong tâm trí của họ, anh sẽ luôn là Chiến thần bất bại! Nghe thấy âm thanh như sấm rền chớp giât mọi người trong nhà họ Lý gần như chết lặng.
Cái này…
Lúc này, Diệp Lâm Quân mới chậm rãi bước ra ngoài.
Ba mươi vạn đại quân đồng loạt reo hò.
Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên cũng nhìn đến ngây ngốc.
Lúc này, trên người Diệp Lâm Quân như phát ra hào quang!
Người bìñh thường này thật sự quá tỏa sáng!
Diệp Lâm Quân nhìn mọi người rồi chế nhạo: “Ai nói Diệp Lâm Quân không dám tham chiến? Đây là giây phút mà tôi đang chờ đợi!”
“Nghe lệnh của ta, tất cả đứng nghiêm!”
Diệp Lâm Quân hô lên.
“Cách!”
Ba vạn quân cùng đứng nghiêm.
Mọi người đều nhìn Diệp Lâm Quân với ánh mắt rực lửa.
Một số binh sĩ nhớ lại cảnh đẫm máu năm đó và không kìm được nước mắt.
Cuối cùng cũng có một ngày, họ lại có thể sát cánh chiến đấu cùng-Diệp Lâm Quân.
“Từ bây giờ, khôi phục thân phận Nhất Vũ Kiên Vượng của đồng chí-Diệp Lâm Quân! Dân đầu đoàn quân Côn Luân nhanh chóng chỉ viện cho tiền tuyến!” Vệ binh Viêm Long cũng ra lệnh.
Ngay cả khi Diệp Lâm Quân có là một người bình thường, anh là chủ soái và có khả năng chỉ huy các cuộc chiến, toàn Lạc Việt này thật không tìm ra được người thứ hai.
Vì vậy, Vệ binh Viêm Long vội vàng yêu cầu Diệp Lâm Quân dẫn quân đi chống lại các võ giả siêu cấp bằng phương pháp tác chiến hiện đại.
Cố gắng oanh tạc một mảnh đất trời…
“Các anh em, kẻ thù của chúng ta mạnh hơn bao giờ hết, các người có sợ không?” Diệp Lâm Quân hỏi.
“Không sợ I”
Câu trả lời đáp lại anh vô cùng chắc nịch.
Tất cả chiến sĩ đều xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Kể từ bây giờ, chúng ta không còn là ba của ai đó, không còn là con của ai đó. Chúng ta là chiến sĩ của Lạc Việt! Chúng ta phải đánh đuổi quân xâm lược!” Diệp Lâm Quân hô lên.
“Chiến chiến chiến!”
“Nghe lệnh của tôi, lập tức xuất phát!” Diệp Lâm Quân ra lệnh.
Ba vạn quân cùng nhau xuất chiến.
Các đường phố ở Giang Bắc đây ắp quân sĩ hành quân vội vã.
Người dân phất cờ kêu hô, từng lá cờ đỏ thắm của Lạc Việt giương cao khắp nơi trong thành phố.
“Các người yên tâm lo giết địch, phía sau có chúng tôi rôi!” “Chúng tôi đang chờ ngày chiến thắng của các người! Lạc Việt tất thắng! Lạc Việt tất thắng!” Dân chúng hò hét, ai nấy cũng đều rưng rưng ánh lệ.
Những chiến sĩ cũng hô vang: “Lạc Việt tất thẳng, Lạc Việt tất thắng!” Mọi người một lòng, buộc thành một sợi dây cứng chắc, như tiếp thêm một sức mạnh to lớn.