Trương Đông Húc quát.
“Chắc chắn là tôi không đi!”
Lý Tử Nhiễm rất kiên quyết từ chối.
“Được, là cô ép tôi phải ra tay!”
Trương Đông Húc đang định ra lệnh.
“Râm!”
Cửa đột nhiên mỏ ra.
Một cô gái cao một mét tám đi xuống, trêu người tòa ra sự khí chất.
“Bụp!
Vẻ mặt Võ Tiêu lạnh lùng, chọt ra tay, đá vào mặt Trương Đông Húc.
Trong nháy mắt, Trương Đông Húc bị đá văng ra xa mấy mét.
“Giết chết cô ta cho tao!”
Trương Đông Húc hét lón.
Mười mấy tên đàn em của anh ta vội xông lên.
“Bụp bụp…”
Chưa đến một phút, toàn bộ bọn chúng đều nằm trên mặt đất kêu gào.
Mười mấy tên đàn em này đều biết đánh nhau, nhưng bọn chúng không thể so sánh được với lính đặc chủng vừa xuất ngũ.
“Cút! Sau này kẻ nào còn dám tới quấy rối tổng giám đốc Lý nữa thì tao sẽ phế bỏ!”
Võ Tiêu lạnh lùng cảnh cáo.
Trương Đông Húc khóc không ra nước mắt.
Con đàn bà này giỏi đánh nhau quá đi…
Một bên khác.
Trong phòng ăn nhà họ Trương, đồ ăn đã được dọn lên, Lữ Chiến đang được mọi người vây quanh.
Anh ta lười biếng nói: “Đã tám giờ rồi, cô ấy tới chưa?”
Trương Nghiệp Phi lập tức trở nên luống cuống.
Trương Đông Húc đã đi hơn nửa ngày rồi mà sao vẫn chưa về?
Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được à?
“Hử? Sao ông lại ở đây? Không phải tôi đã bảo ông đi mời cô ấy rồi à?”
Bị điểm danh tại chỗ, Trương Nghiệp Phi sợ hãi.
“Cậu Chiến, tôi đã bảo con trai đi làm việc này! Tôi không thể không ở lại để nghe phân phó của ngài sao? Lỡ có chuyện gì…”
Trương Nghiệp Phi run rẩy nói.